Edit Ngọc Trúc
Kỳ Bạch nhìn Lang Trạch lúc nào cũng sẵn sàng xuất phát, yên lặng bưng kín mặt mình.
Cự lang không hiểu nguyên do, chỉ thấy bờ vai người kia run rẩy không ngừng, cúi đầu nhẹ nhàng húc một cái vào hắn.
Kỳ Bạch đang cười đến mức không còn chút sức lực nào, bị húc một cái như vậy liền không đứng vững, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống mặt tuyết, hắn dứt khoát không đứng lên nữa, nằm bò ra đất mà cười mãi không thôi.
Lang Trạch có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu Kỳ Bạch đang cười cái gì. Dù sao thế giới này không có trượt tuyết, càng không có chó trượt tuyết, cho nên hắn không biết bộ dạng hiện tại của mình thật sự rất giống Husky đang làm việc trên tuyết.
Chỉ là hắn bằng lòng nhìn Kỳ Bạch cười to như vậy. Nếu có thể, hắn hy vọng Kỳ Bạch vĩnh viễn đều có thể vui vẻ như thế.
Kỳ Bạch cười đến nỗi trời sắp tối mới từ mặt đất bò dậy, hắn phủi tuyết trên người, đưa tay sờ sờ sườn mặt cự lang: “Lang Trạch, cảm ơn ngươi đã khiến ta nhớ lại một ít chuyện ở quê nhà. Tuy rằng ta đại khái không thể trở về được nữa, nhưng có thể cùng mọi người sống chung như bây giờ, ta đã rất mãn nguyện rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT