Edit Ngọc Trúc
Hắn còn nhỏ, mới sinh được nửa năm, chưa thể hóa thành hình người, mà ấu tể như vậy thường chỉ quanh quẩn trong bộ lạc. Các thú nhân đều hết sức cẩn trọng, không để người ngoài tiếp cận. Nhưng giờ ai nấy đều bận rộn làm việc, chẳng có thời gian mà chăm con suốt ngày như trước.
Thử Lâm gật đầu: “Dĩ nhiên là không sao cả, chúng ta bây giờ đâu còn ở tiểu bộ lạc, thành trì lớn như vậy, nếu ấu tể lạc đường hoặc bị dã thú tha đi thì tìm kiếm cũng phiền toái. Thay vì thế, chi bằng bỏ chút vật tư giao cho nhà trẻ hỗ trợ chăm sóc.”
Ấu tể của thú nhân thể chất đều rất cường tráng, vừa sinh ra không bao lâu là có thể tự mình đi lại, ăn uống, chưa kể đám nhóc này còn phải bú sữa dê ít nhất nửa năm, con nào con nấy chắc nịch như quả bóng.
“Hơn nữa nhà trẻ còn đẹp hơn cả nhà chúng ta, mấy đứa nhỏ cũng rất thích.”
Á thú nhân kia ló đầu nhìn vào trong phòng, liền thấy tường vây bằng trúc, thảm lót bằng da thú mềm mại, đồ chơi với đủ hình dáng mà họ chưa từng thấy qua, lại còn có cả phòng bếp riêng chuyên nấu đồ ăn cho bọn nhỏ.
Ấu tể trong lòng ngực y một con báo gấm nhỏ quay người mấy vòng, trong cổ họng phát ra tiếng “lộc cộc” đầy vui vẻ, rõ ràng là rất đồng tình với lời Thử Lâm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play