Edit Ngọc Trúc
Dọn dẹp xong đồ đạc dưới mái che nắng, tất cả đều được chất lên xe đẩy tay và buộc chặt lại, chỉ chờ thú nhân đến kéo xe về bộ lạc là xong.
Thực ra dưới chân núi Hắc Sơn cũng không có người ngoài qua lại, để đồ ở đây cũng chẳng sợ bị mất, nhưng tộc nhân ai cũng một mực khăng khăng rằng, đồ đạc nhất định phải mang về bộ lạc, chỉ khi để ngay trước mắt mình mới yên tâm được.
Đừng nói đến ly trúc, ấm gốm, nếu xe đẩy tay đủ nhiều, có khi họ còn muốn dọn cả bàn ghế dưới mái che về bộ lạc mỗi ngày.
Kỳ Bạch đưa thùng gỗ của mình cho Điêu Lan, Điêu Lan khó hiểu hỏi: “Ngươi không về bộ lạc à?”
Kỳ Bạch gật đầu: “Ta lát nữa sẽ về cùng Lang Trạch, không cần lo cho bọn ta.”
Điêu Lan liếc nhìn Lang Trạch đang đứng dưới giàn dưa bên cạnh, cũng không hỏi thêm gì. Dù sao có Lang Trạch ở bên, Kỳ Bạch cũng không thể gặp chuyện gì. Chuyện giữa bạn lữ với nhau, tốt nhất là đừng nhiều lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT