Edit Ngọc Trúc
Từ khi Kỳ Bạch bắt đầu theo đuổi phối ngẫu, món kho hắn làm trong ngày lễ thượng thực sự khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Món ăn vốn không ai đoái hoài, giờ đây lại có không ít người chủ động xin một phần khi chia thịt. Dù cần bỏ thêm chút thời gian để sơ chế, nhưng chỉ cần chịu khó xuống nước thì có thể tạo nên hương vị hoàn toàn khác biệt so với thịt tươi hay xương sống. Với các thú nhân có thực đơn chẳng lấy gì làm phong phú, đây đúng là một lựa chọn cực kỳ lý tưởng.
Kỳ Bạch dùng chén gốm múc hai chén máu dê, đổ vào bình gốm đã chuẩn bị từ trước, trong đó có thêm nước muối loãng. Sau đó, hắn đặt hai quả thận dê lên cái khay gỗ, chớp mắt với Tượng Du, nói: “Không có đồ ăn dở, chỉ có thú nhân không biết suy nghĩ.”
Ở quảng trường bộ lạc, dưới hai gốc đại thụ, mấy tộc nhân đang tụ tập trò chuyện, nhiều người còn cầm theo phần thịt mới chia, hiển nhiên là vừa từ vách đá săn về còn chưa kịp về nhà.
Thấy Kỳ Bạch và Lang Trạch đi tới, một lão thú nhân vẫy tay gọi họ lại. Kỳ Bạch nhận ra ông là Mã Thiển, lão á thú nhân của tộc Mã.
Mã Thiển cười, gương mặt đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt lại lộ ra chút lo lắng khó giấu: “Báo Bạch à, ta nghe Trư Chu nói sữa một con dê Tứ Nhĩ có thể uống rất lâu, nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm. Ngươi nói cho ta nghe với.”
Vài giác thú nhân bên cạnh nghe vậy cũng im lặng lại, nghiêng người qua gần hơn, ai nấy đều muốn nghe câu trả lời xác thực từ miệng Kỳ Bạch.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT