Edit Ngọc Trúc
Không thể trách Dương La lại căng thẳng như vậy, dù sao Lang Trạch hiện giờ là chiến sĩ mạnh nhất trong bộ lạc, đến cả hắn còn phải kiêng dè bọn dã thú kia, thì bộ lạc Hắc Sơn đúng là không nên tự chuốc lấy rắc rối.
Những thành viên trong đội săn thú còn lưu lại trong bộ lạc nhìn nhau, trước khi tộc Ngưu và tộc Mã gia nhập, dân số của bộ lạc Hắc Sơn cũng không nhiều. Phạm vi săn bắn của đội săn thú xưa nay cũng chỉ quanh quẩn trong phạm vi nửa ngày đường tính từ Hắc Sơn. Nếu lũ dã thú kia chỉ hoạt động quanh vùng núi Đỏ Đậm ở xa hơn, thì đúng là bọn họ trước giờ chưa từng chạm mặt bao giờ.
Dương La đứng từ xa phía trước còn định tiếp tục hỏi, nhưng Hầu Nham nhìn mấy gương mặt đông cứng đỏ bừng vì lạnh, liền giữ chặt hắn lại nói: “Để mọi người về nghỉ ngơi trước đã, trong bộ lạc có nhiều giác thú nhân cường tráng như vậy, bất kể là loại dã thú gì, chúng ta đều có thể đối phó.”
Dương La lúc này mới chịu từ bỏ. Đợi đội khai thác rời đi, hắn nhíu mày nói với Hầu Nham: “Ngươi không cảm thấy lũ dã thú kia trông có chút quen mắt sao?”
Hầu Nham ngờ nghệch cười: “Dã thú thì hình dạng đa dạng, tụi nó chẳng qua là to hơn bình thường một chút thôi, cũng chẳng có gì lạ.”
Dương La đầy nghi ngờ, nhìn khoáng thạch trên xe trượt tay, lẩm bẩm: “Thật sự chỉ là như vậy sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT