Edit Ngọc Trúc

Vì khoảng cách từ doanh địa đến bờ biển khá xa, mọi người lại phải thay nhau vận chuyển nước biển từng chuyến.

Kỳ Bạch dừng lại lau mồ hôi trên trán, cảm thấy không ổn. Ngày mai hắn nhất định phải tìm cách cải thiện việc này, chẳng lẽ một đám thú nhân khỏe mạnh thế này mà còn phải khổ sở dọn nước sao?

Quá trình chế muối từ nước biển hoàn toàn không thần thánh như nhiều người vẫn tưởng.

Chỉ thấy Kỳ Bạch chỉ đạo mọi người liên tục đổ thêm nước vào nồi đá, ngoài ra không có bất kỳ công đoạn nào phức tạp hơn.

Không phải hắn lười biếng, mà thực tế, muối thô nấu từ nước biển vốn không thể ăn trực tiếp. Để tinh chế thành muối sạch, cần phải có phản ứng hóa học thích hợp, điều mà ai từng học ở Hoa Quốc cũng biết.

Nhưng đó là chuyện trước đây. Hiện tại, Kỳ Bạch chỉ có thể thở dài: "Thầy dạy hóa ơi, cuối cùng bao nhiêu năm học của em cũng có ích rồi."

Dù có nhớ quy trình, nhưng ở thế giới thú nhân nghèo nàn này, việc tìm đủ nguyên liệu trong thời gian ngắn là điều không thể.

Hơn nữa, theo ký ức của Miêu Bạch, muối mà các thú nhân từng dùng đầy tạp chất, nhiều khi phải dùng da thú quý giá để đổi lấy những cục muối vón cục, có màu vàng sậm, vị lúc thì đắng, lúc lại chát, mà giá cả lại cực kỳ đắt đỏ.

Có lẽ vì thể chất cường tráng, bọn họ vẫn ăn loại muối đó mà không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Trước khi nấu muối, Kỳ Bạch muốn lọc bỏ cát và các tạp chất không hòa tan trong nước biển, nhưng do thiếu công cụ, hắn đành phải bỏ qua bước này.

Dù vậy, mọi người vẫn hăng hái đun nước biển mà không rõ nguyên lý, và trong lúc họ không để ý, những tinh thể muối trắng đã dần xuất hiện.

Ban đầu, muối chỉ dính trên thành nồi, không ai chú ý. Nhưng khi lớp muối trắng dần tích tụ thành một lớp mỏng, Tượng Du mới tò mò bốc lên một ít, nếm thử.

Là muối thật!

Hơn nữa, còn tinh khiết hơn bất kỳ loại muối nào họ từng ăn trước đây!

Nhìn ra biển cả mênh mông, Tượng Du cuối cùng cũng tin lời Kỳ Bạch—bọn họ đã có một nguồn muối vô tận.

Khi Kỳ Bạch yêu cầu mọi người cứ vài giờ lại chắt bớt phần nước thừa trong nồi, Lang Trạch thắc mắc: "Tại sao phải làm vậy? Nhìn nước còn lại cũng đâu có gì khác với nước biển bình thường?"

Lần này, Kỳ Bạch thực sự khó xử. Hắn chỉ đơn giản muốn loại bớt tạp chất hòa tan trong nước, giúp muối thu được tinh khiết hơn, nhưng không biết giải thích sao cho Lang Trạch hiểu.

Nhìn Kỳ Bạch tròn mắt ngẩn ngơ, Lang Trạch lại cho rằng hắn chỉ nghe người khác nói phương pháp này mà bản thân không hiểu rõ.

Cũng phải thôi, một á thú nhân nhỏ tuổi như Kỳ Bạch, làm sao có thể biết về "hải", làm sao có thể biết trong biển có muối?

Thực ra, đôi khi không cần phải nói dối, vì người khác sẽ tự bổ sung câu chuyện cho bạn.

Sau khi công việc nấu muối vào guồng, vì cần sản xuất số lượng lớn, Kỳ Bạch quyết định mọi người sẽ thay phiên trực đêm.

Công việc rất đơn giản, chỉ cần canh khi nước gần cạn thì thêm nước mới vào là được.

Khi tận mắt chứng kiến muối được tách ra đơn giản như vậy, không cần Kỳ Bạch thuyết phục, mọi người đều hăng hái nhận ca trực.

Không giống những đêm gác đơn điệu trước đây chỉ có thể ngồi canh lửa, lần này họ ở ngay bờ biển, mỗi lần đi lấy nước còn có thể bắt thêm ít hải sản. Dù nồi đá đang bận nấu muối, nhưng nướng BBQ lại càng thơm ngon hơn.

Đặc biệt vào ban đêm, nhiều loài hải sản sợ ánh sáng sẽ bò ra khỏi hang, đặc biệt là cua. Khi đi lấy nước biển, Kỳ Bạch còn tiện tay nhặt về vài con.

Vừa có gió biển, vừa có bạch tuộc nướng và cua, cuộc sống này chỉ thiếu một chai bia nữa là trọn vẹn!

Mã Lăng thậm chí hận không thể ngồi cạnh đống lửa cả đêm, không muốn ngủ.

Sáng hôm sau, khi Kỳ Bạch tỉnh dậy, cậu nhìn thấy Lang Trạch vẫn đang ngồi canh nồi muối. Bên cạnh hắn, trên lá cây lớn đã gom được khá nhiều muối khô.

Kỳ Bạch chào Lang Trạch.

Lang Trạch chỉ vào bên cạnh—thịt nai nướng đã được chuẩn bị sẵn. Thì ra, trong lúc trực đêm, hắn đã làm xong bữa sáng cho mọi người.

Kỳ Bạch chạy ra suối rửa mặt, trở về vừa ăn thịt nướng vừa ngẩn ngơ nhìn đống lửa.

Lang Trạch ít khi thấy cậu có dáng vẻ này, không khỏi hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Kỳ Bạch hít hít mũi, nói: “Chúng ta vận chuyển nước kiểu này quá phiền phức, ta nghĩ phải làm một cái công cụ chứa nước.”

Lang Trạch suy nghĩ rồi nói: “Trước đây trong bộ lạc có người khoét rỗng thân gỗ để đựng nước, cũng có người dùng những tảng đá lớn để lấy nước từ bờ sông. Nếu tảng đá đủ to, một ngày chỉ cần lấy nước một lần là đủ dùng, nhưng tìm được một tảng đá lớn như vậy cũng không dễ.”

Ánh mắt Kỳ Bạch sáng lên: “Nói đến việc khoét rỗng thân gỗ để đựng nước, không biết xung quanh đây có rừng trúc không nhỉ?”

Lúc này Mã Lăng vừa tỉnh dậy, thuận miệng đáp: “Có chứ, phía sau kia có một khu rừng trúc rất lớn. Báo Bạch đại nhân, ngươi tìm trúc làm gì vậy? Bây giờ đâu phải mùa ăn măng.”

“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta ‘đại nhân’, cứ gọi Báo Bạch là được……”

Khoan đã, Mã Lăng vừa nói gì cơ?

Kỳ Bạch lập tức bật dậy, túm lấy cánh tay Mã Lăng: “Đi đi đi, mau dẫn ta đến xem!”

Mã Lăng vẫn còn mơ màng nhưng đã bị Kỳ Bạch kéo đi vài bước. Hoàn toàn không nhận ra rằng, sau khi bọn họ rời đi, ánh mắt Lang Trạch vẫn chăm chú nhìn theo cánh tay của cậu.

Từ xa, Kỳ Bạch đã trông thấy một khu rừng trúc rộng lớn.

Lá trúc đung đưa ào ào trong gió, hương thơm thanh mát lan tỏa trong không khí. Chỉ cần bước vào rừng trúc, liền có cảm giác như lạc vào một thế giới tĩnh lặng, tràn ngập thiền ý.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play