Edit Ngọc Trúc
Mãi đến hôm nay, hắn cuối cùng cũng hiểu thế nào là hải sản nhiều đến mức không ai ăn hết, để rồi bốc mùi trên bãi biển.
Trên bãi biển có không ít sinh vật mắc cạn, cá biển, tôm biển, sứa, bạch tuộc… Kỳ Bạch vừa đi vừa nhìn, nơi này chẳng khác nào một khu chợ hải sản tự nhiên, đủ mọi loại sinh vật biển đều có.
Một số đã bị chim biển mổ xé, nhưng vẫn còn rất nhiều chất đống không ai đụng đến, phơi nắng đến mức khô quắt như hải sản phơi khô. Một cơn gió thổi qua, mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi.
Tuy nhiên, mùi này lại tùy cảm nhận của từng người.
Giống như có người thích ngửi mùi xăng, có người thích mùi củi lửa, Kỳ Bạch cảm thấy mùi hải sản này cũng không quá khó chịu. Chẳng phải có câu "Tôm nhừ cá thúi" sao? Đôi khi cá khô phải có chút mùi như thế mới ngon.
Lang Trạch hiển nhiên không quen với mùi này, theo phản xạ bịt chặt mũi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Kỳ Bạch tràn đầy hứng thú: "Bây giờ thủy triều còn chưa rút hẳn, chúng ta qua bãi đá ngầm bên kia xem thử đi."
Lang Trạch không có ý kiến, hai người đi dọc theo bờ biển đến chỗ đá ngầm. Vừa đến nơi, Kỳ Bạch đã hào hứng lao về phía một mỏm đá: "Trời ạ, bao nhiêu là hàu biển! Đây chẳng phải thiên đường sao?"
Hải vực này chưa từng bị thú nhân đặt chân tới, nên sinh vật biển mặc sức sinh sôi. Chỉ riêng số hải sản bám đầy trên đá ngầm cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.
Sau khi phấn khích một hồi, Kỳ Bạch quay sang gọi Lang Trạch: "Mau lại đây, hôm nay chúng ta sẽ được ăn hàu thỏa thích!"
Lang Trạch cúi xuống quan sát một lát mới nhận ra những vật màu trắng bám trên đá không phải sỏi mà chính là hàu.
Những con hàu này bám rất chặt vào đá, nhưng với Lang Trạch thì việc gỡ chúng xuống không có gì khó khăn. Hắn biến bàn tay thành móng vuốt, chỉ vài nhát đã tách được một con. Thấy vậy, Kỳ Bạch cũng muốn thử, nhưng cậu đành dùng đá đập xuống vì không có móng vuốt sắc bén như Lang Trạch.
Trước kia, Kỳ Bạch hẳn sẽ dùng con dao xương nhỏ của mình để cạy hàu. Nhưng từ khi Lang Trạch nói rằng con dao đó được làm từ xương Huyền Điểu trong truyền thuyết, Kỳ Bạch lại có chút tiếc không nỡ dùng nó vào việc này.
Cậu vẫn luôn thắc mắc, Miêu Bạch – một á thú nhân yếu đuối bị bắt nạt trong bộ lạc – sao lại có một con dao quý giá như vậy?
Kỳ Bạch cố tìm kiếm trong ký ức của Miêu Bạch nhưng không có lời giải đáp. Cậu chỉ biết rằng cha mẹ Miêu Bạch mất sớm, để lại cậu sống một tuổi thơ đầy khó khăn.
Nếu có manh mối nào đó, thì chính là việc cha của Miêu Bạch từng là một chiến binh thú nhân mạnh nhất trong bộ lạc. Ông mất trong một chuyến săn, có lẽ con dao này chính là di vật của ông để lại.
Nhưng điều lạ là, dù con dao quý giá như vậy, không ai trong bộ lạc từng để ý hay thèm muốn nó.
Ngay cả Dương La cũng không nhận ra giá trị của nó.
Nếu không tin rằng Lang Trạch sẽ không nói dối, Kỳ Bạch còn nghĩ rằng hắn đang lừa mình.
Nghĩ đến đây, Kỳ Bạch lặng lẽ nhìn về phía Lang Trạch – người đang chăm chú tách hàu bằng móng vuốt – trong lòng thầm nghĩ: Lang Trạch rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật chưa kể đây...
Hai người vừa đi vừa nhặt hải sản, trong giỏ mây dần đầy ắp. Kỳ Bạch còn bắt được vài con cua lớn núp dưới tảng đá.
Lần đầu tiên dùng tay trần bắt cua, Kỳ Bạch bị kẹp một phát, ngón tay đỏ lên, nhưng cậu vẫn hào hứng không thôi.
Tính toán thời gian Mã Thục và Mã Lăng sắp quay về, hai người cũng chuẩn bị trở lại doanh trại.
Trước khi rời đi, họ còn vác theo một tảng đá lớn. Tuy chưa được mài dũa nhưng do bị nước biển bào mòn nhiều năm, bề mặt đá khá nhẵn, rất tiện lợi để nấu nướng.
Vừa về đến nơi, họ đã thấy hai huynh đệ Mã Thục kéo theo một con nai con.
Nai con bị thương ở chân trước, đi khập khiễng, miệng kêu "nga nga" thảm thiết.
Ngay cả Lang Trạch – người vốn luôn bình tĩnh – cũng có chút kinh ngạc.
Kỳ Bạch thì không ngớt lời khen ngợi.
Mã Thục gãi đầu cười ngây ngô: "Con nai này có lẽ lạc đàn, lúc chúng ta thấy nó, nó đã rơi xuống vách đá, chân bị gãy."
Dù nai con từ đâu ra thì với cả đội, đây cũng là một niềm vui bất ngờ. Ít nhất, tối nay ai cũng có thịt ăn no nê.
Sau khi cố định tảng đá, Kỳ Bạch định thả cua và hải sản vào nấu thì chợt nhớ ra một vấn đề. Cậu vội hỏi hai người vừa trở về: "Hai anh có tìm được nguồn nước nào gần đây không?"
Mã Lăng đang gỡ con cua trong giỏ, nghe vậy liền đáp: "Có, đi vào rừng một đoạn có một con suối nhỏ. Tôi dẫn mọi người qua đó."
Mọi người theo Mã Lăng đi đến con suối.
Nước suối trong vắt, róc rách chảy qua những phiến đá và tán lá, tạo thành một bản nhạc thiên nhiên êm tai.
Nhưng việc lấy nước vẫn là một vấn đề khó khăn.
Trước đó, khi trời còn mưa, họ có thể hứng nước bằng lá cây hay những tảng đá lõm, nhưng giờ trời tạnh, muốn lấy nước phải đi đi lại lại vất vả.
Kỳ Bạch trầm ngâm suy nghĩ.
Họ sắp phải đun nước biển để làm muối, nếu cứ phải vác nước liên tục thế này thì quá tốn sức.
Cần phải tìm một cách giải quyết...