Edit Ngọc Trúc

Bầu không khí vốn đang yên bình bỗng chốc trở nên căng thẳng khi nguy hiểm đột ngột ập đến.

Đầu tiên, Hồ Hỏa đang ngồi trước cửa động bỗng dưng ngửi ngửi, sau đó sắc mặt hắn lập tức thay đổi, hét lên với mọi người:

“Chạy nhanh vào trong hang!”

Lời vừa dứt—

“Rống!!!”

Một tiếng gầm vang trời như sấm rền từ xa vọng lại.

Bảy, tám đứa trẻ đang vây quanh Kỳ Bạch và Hồ Hỏa đã sớm rèn luyện được phản xạ cực nhanh trong môi trường sinh tồn đầy khắc nghiệt.

Nghe lệnh của Hồ Hỏa, chúng lập tức vứt bỏ dây leo trong tay, xoay người lao vào bên trong hang động.

Từ trong rừng cây, âm thanh cành lá bị giẫm gãy vang lên rào rạt, thỉnh thoảng còn có cả mặt đất rung chuyển.

Đột nhiên, một bóng dáng khổng lồ đẩy bật những tán cây rậm rạp, lộ ra hình dáng to lớn của nó.

Một con gấu đen cao gần ba mét!

Nó hướng thẳng về phía cửa hang, há miệng rít gào đầy đe dọa. Kỳ Bạch thậm chí còn mơ hồ ngửi thấy hơi thở tanh hôi từ miệng nó.

Hắn hít sâu một hơi, nhưng ngay lúc này, một cái bóng lớn đột ngột bao phủ lên người hắn.

Một con cáo lông đỏ với chiếc sừng lớn trên đầu xuất hiện.

Nó dùng toàn bộ thân hình chắn chặt trước cửa hang, đối mặt với con gấu đen và phát ra tiếng gầm đầy uy hiếp.

Là Hồ Hỏa!

Gấu đen bị khí thế của hắn làm cho chững lại trong giây lát, nhưng rất nhanh sau đó, bản tính hung bạo trỗi dậy khiến nó tiếp tục gầm rú. Dù sao, kích thước của nó vẫn lớn hơn Hồ Hỏa rất nhiều.

Thế nhưng, con gấu vẫn chưa vội tấn công mà chỉ liên tục lượn lờ xung quanh thăm dò. Sau vài lần thử, nó nhận ra điều bất thường—

Con cáo lông đỏ này chỉ đơn thuần muốn chặn đường nó mà không chịu rời khỏi cửa hang, bởi vì phía sau nó chính là một đám ấu tể.

Nhận thức này khiến gấu đen càng thêm hưng phấn. Mấy ngày qua, nó bị mưa lớn cản trở việc săn mồi, đã rất lâu rồi chưa được ăn gì. Giờ đây, trước mặt lại xuất hiện nhiều miếng mồi ngon như vậy, sao có thể không kích động?

Trong lúc thăm dò, gấu đen còn phát hiện ra chân sau của Hồ Hỏa bị tật.

“Rống!!!”

Gấu đen đứng thẳng lên, đấm mạnh vào ngực rồi gầm lớn, tuyên bố tấn công.

Hồ Hỏa đương nhiên không thể lùi bước.

Trong hang động phía sau hắn là rất nhiều ấu tể—chúng chính là hy vọng của bộ lạc. Bất kỳ thú nhân nào cũng không thể bỏ rơi ấu tể.

Dù hắn có què chân, hắn vẫn là một chiến sĩ thú nhân.

Chỉ cần hắn còn sống, con gấu đen này đừng hòng làm hại bọn trẻ!

Hồ Hỏa không tiếp tục cố thủ, mà chủ động lao thẳng về phía gấu đen—

Trận chiến chính thức bắt đầu!

Lúc này, không ai chú ý rằng, một bóng báo nhỏ lặng lẽ rời khỏi hang, lao nhanh vào rừng và biến mất trong chớp mắt.

Khác với sức mạnh tuyệt đối của gấu đen, tộc Hồ Ly lại thiên về những đòn tấn công kỹ thuật.

Hàm răng của Hồ Hỏa khó có thể xuyên qua lớp da dày cộm của gấu đen, trong khi mỗi cú vả từ móng vuốt khổng lồ của nó đều có thể gây tử vong đối với hắn.

Chấn thương ở chân sau vẫn là trở ngại lớn nhất của Hồ Hỏa, khiến hắn không thể chiến đấu dũng mãnh như các chiến sĩ thú nhân khác.

Nhưng hắn không hề sợ hãi.

Chiến sĩ thú nhân không bao giờ sợ cái chết!

Dù hôm nay hắn có chết trong trận chiến này, hắn cũng phải bảo vệ đám ấu tể phía sau—đây là vinh quang của một chiến sĩ thú nhân!

Bộ lạc không cho phép những thú nhân tàn tật tham gia săn bắn, vì họ cho rằng họ sẽ mang đến bất hạnh cho đội săn.

Vậy nên, từ ngày bị thương, Hồ Hỏa đã rất lâu rồi không còn được chiến đấu hết mình như thế này.

Dù biết mình không thể thắng con gấu đen này, nhưng hắn cũng không bao giờ chịu khuất phục!

Hồ Hỏa ngửa đầu, gầm lên một tiếng quyết tử, tuyên bố quyết tâm liều chết cùng con gấu này!

Gấu đen bị khí thế của hắn bất ngờ ép lùi một bước.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bóng trắng như tia chớp lao vút vào trận chiến.

Là Kỳ Bạch!

Chú báo tuyết nhỏ lộ ra những móng vuốt sắc bén ẩn dưới lớp đệm chân hồng nhạt, nhanh chóng bám chặt vào lưng gấu đen.

"Ngao!!!" Hồ Hỏa gầm lên đầy lo lắng, muốn Kỳ Bạch mau chóng tránh xa con gấu.

Nhưng không những Kỳ Bạch không rời đi, mà ngược lại, sau khi đứng vững trên lưng gấu đen, hắn tiếp tục bò dọc theo lưng nó tiến lên phía trước.

Gấu đen nhận ra có thứ gì đó trên lưng mình, liền điên cuồng vặn vẹo cơ thể, muốn hất hắn xuống.

Thấy vậy, Hồ Hỏa lập tức nhảy tới, thu hút sự chú ý của gấu đen.

Quả nhiên, con gấu lại chuyển hướng về phía hắn.

Nhân cơ hội này, Kỳ Bạch leo đến cổ gấu đen, lập tức hóa về hình người.

Hai chân hắn quấn chặt quanh cổ nó, một tay giữ lấy bộ lông, tay còn lại rút ra con dao xương nhỏ vẫn luôn cắn chặt giữa răng.

“Phập!”

Dao xương đâm thẳng vào mắt trái của gấu đen.

“Rống rống rống!!!”

Tiếng gầm đau đớn xé toạc không gian, máu tươi phun ra như suối.

Nhưng Kỳ Bạch không chần chừ, ngay khi rút dao ra, hắn lại đâm thẳng vào con mắt còn lại.

Gấu đen phát điên, giãy giụa điên cuồng, hai móng vuốt liên tục vung lên để tóm lấy hắn.

Kỳ Bạch không còn chỗ để trốn, cả người bị quăng mạnh ra ngoài như viên đạn pháo.

Với tốc độ này, nếu va thẳng xuống đất, dù không chết cũng sẽ trọng thương.

Giữa không trung, Kỳ Bạch lập tức biến trở lại hình báo, hy vọng khả năng nhảy của loài báo tuyết có thể giúp mình giảm lực va đập.

Nhưng đau đớn như dự đoán không hề xảy ra.

Kỳ Bạch rơi vào một nơi ấm áp.

Ngước mắt lên, hắn liền thấy đôi mắt đỏ rực của Lang Trạch.

Lang Trạch đã trở lại!

Phía sau hắn, đội săn bắn cũng đã đến.

Thì ra, Báo Tinh đã phát hiện ra gấu đen từ sớm và lập tức chạy đến sông Thực Nhân để báo tin!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play