Edit Ngọc Trúc
Hắn hai mắt sáng rực nhìn Lang Trạch: “Chỉ cần chúng ta làm hàng rào đủ lớn, chúng nó sẽ không phát hiện đó là nơi bị chúng ta giam lại để nuôi.”
Lang Trạch cẩn thận phân tích ý tưởng của Kỳ Bạch: “Chỉ dựa vào cỏ dại chôn dưới đất trong sơn cốc thì rất khó làm chúng nó ăn no.”
Kỳ Bạch có chút thất vọng cúi đầu, hình như là vậy thật. Chỉ cần chúng nó có chút khí tiết, không ăn đồ do thú nhân đưa, thì ý tưởng nuôi dưỡng dã thú của Kỳ Bạch sẽ khó mà thực hiện được.
Giây tiếp theo, hắn nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại mũ da thú hơi lệch trên đầu Kỳ Bạch: “Nhưng mà phương pháp ngươi nói thật sự rất hay.”
“Vấn đề đồ ăn, chúng ta có thể nghĩ cách khác.” Tay Lang Trạch vẫn chưa rời đi, giống như đang cách lớp mũ da thú mà nâng lấy khuôn mặt Kỳ Bạch, “Chỉ dựa vào săn thú đội thì rất khó bắt được toàn bộ đàn dê, nhưng nếu chỉ xua đuổi chúng đến sơn cốc thì chúng ta có thể làm được.”
“Nhưng mà… nếu chúng ta không giải quyết được vấn đề thức ăn cho đàn dê, vậy mấy con dê mẹ chẳng phải sẽ bị đói chết, chúng ta cũng sẽ không lấy được sữa dê.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT