Trước mắt hắn có ba củ nhân sâm.
Là ba củ!
Hắn mỗi năm cũng chỉ được phân một củ nhân sâm từ tổng hiệu, vẫn là vì quan hệ huyết thống với bổn gia.
Lâu lắm mới có cơ hội thấy được củ thứ hai.
Nhưng cơ hội đó rất ít.
Ba củ nhân sâm trước mắt cân nặng rất đầy đủ, trông cũng mạnh hơn nhiều so với nhân sâm phân từ tổng hiệu.
Dù kích động cỡ nào, Mạc chưởng quầy vẫn có lý trí nên có.
Hắn thu lại vẻ mặt kích động, ngẩng đầu nhìn thiếu niên thiếu nữ trước mắt.
"Các ngươi định bán hết ba củ nhân sâm này sao?"
Trần Mộng Điềm có ý đó, nhưng nàng lại nhìn thiếu niên bên cạnh đầu tiên.
Người lạ đất lạ, nàng không hiểu rõ quy tắc ở đây.
Ý nàng là xem Khương Trạch Bắc định thế nào.
Được nàng nhìn với ánh mắt "dựa dẫm" như vậy, chàng rất hưởng thụ, tâm trạng rất tốt.
Lập tức, gật đầu với Mạc chưởng quầy,"Đương nhiên là muốn bán hết."
Gương mặt Mạc chưởng quầy trở nên nghiêm túc, nhất là ánh mắt nhìn Khương Trạch Bắc càng trở nên sắc bén.
"Xin hỏi, ba củ nhân sâm này từ đâu mà có?"
Nghe đối phương hỏi vậy, ánh mắt Trần Mộng Điềm có chút không tự nhiên.
Rất nhanh, nàng được bàn tay ấm áp của thiếu niên bên cạnh an ủi.
Có lẽ cảm nhận được sự bất ổn của Trần Mộng Điềm, Khương Trạch Bắc nắm chặt tay nàng.
Bàn tay lớn nắm chặt tay nhỏ.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Khương Trạch Bắc, không rời khỏi Mạc chưởng quầy.
Nghe đối phương hỏi, gương mặt chàng không hề thay đổi.
Thậm chí còn lộ vài phần cười nhạt.
Gương mặt chàng non nớt, nhưng cũng già dặn trước tuổi, có khí chất nắm giữ đại cục.
"Hổ Uy tiêu cục."
(Tiêu cục là nơi giống như áp tải và bảo vệ hàng hóa cho người ta vậy á)
Chỉ bốn chữ, đã khiến mặt Mạc chưởng quầy, từ dò xét ban đầu trở nên kính trọng.
Hổ Uy tiêu cục là tiêu cục số một thành Lạc Dương.
Họ có thể băng qua các quốc gia gian nguy, chỉ cần họ ra tay chưa từng thất bại.
Quan trọng hơn, là uy tín của Hổ Uy tiêu cục.
Người làm ăn với họ, không ai không khâm phục.
Thêm vào đó, Hổ Uy tiêu cục ở thành Lạc Dương, còn là bá chủ địa phương.
Dù là quan phủ cũng phải kính nể đôi phần.
Mặt Mạc chưởng quầy đầy vẻ tôn kính, trong lòng lại có mấy phần nghi ngờ, hắn chắp tay với Khương Trạch Bắc,"Thì ra là Hổ Uy tiêu cục, dám hỏi tiểu huynh đệ có quan hệ gì với Hổ Uy tiêu cục?"
"Quý Khiếu Vân." Khương Trạch Bắc bình tĩnh nói ra một cái tên, sau đó mặt thu lại nụ cười đôi phần,"Quan hệ... không thể nói."
Mạc chưởng quầy lần này thậm chí bước chân có chút không vững.
Nghe nói tổng tiêu đầu Hổ Uy tiêu cục, Quý Khiếu Vân thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
Nói Hổ Uy tiêu cục vì sao trở thành bá chủ thành Lạc Dương, cũng phải từ Quý Khiếu Vân nói đến.
Đối phương ghi hận ghim thù, từng có lần tiêu sư của tiêu cục, bị tri phủ mới nhậm chức thành Lạc Dương bắt.
Cụ thể vì chuyện gì, mọi người không biết rõ.
Nhưng từ lần đó, danh tiếng Hổ Uy tiêu cục vang dội.
Không biết Quý Khiếu Vân dùng cách gì, có thể khiến tri phủ mới nhậm chức, lập tức lùi về chức cũ, bị giáng chức.
Mà tiêu sư của Hổ Uy tiêu cục bình an vô sự, sau đó tri phủ tiếp theo nhậm chức, đối với Hổ Uy tiêu cục có thể nói là rất thân thiện.
Thấy Mạc chưởng quầy khó tin lui một bước, gương mặt Khương Trạch Bắc vẫn mang nụ cười ôn hòa.
"Mạc chưởng quầy, không biết ba củ nhân sâm này ngài ra giá bao nhiêu?"
Chàng trực tiếp hỏi, khiến Mạc chưởng quầy hoàn hồn.
Đối phương nhìn nhân sâm trên bàn, hắn biết Hổ Uy tiêu cục nếu đến Thanh Quốc, nhất định có thể mang nhân sâm về sớm.