Đó là sự ấm áp khiến nàng tham luyến.
Là nguồn gốc xua tan hàn ý của nàng.
Cho nên trong lòng Trần Mộng Điềm, không có bao nhiêu kháng cự.
Nhưng miệng nàng lại không nói như vậy.
"Chàng đừng nói ta chiếm tiện nghi của chàng, chàng lông còn chưa mọc đủ, ta cũng không gặm được."
Một câu của nàng rơi xuống, không khí lập tức đọng lại.
Khương Trạch Bắc ôm nàng chặt hơn.
Nghe nàng nói xong, chàng nghĩ đến Trần Thanh.
Trần Thanh hơn chàng mấy tuổi.
Nói mình lông chưa mọc đủ, chẳng lẽ Trần Thanh chính là người nàng thích.
Nói vậy, ít nhiều làm Khương Trạch Bắc tức giận, còn tổn thương lòng tự trọng của chàng.
Chàng dùng sức ôm thiếu nữ trong lòng, giọng nói không cảm xúc."Nàng còn thích Trần Thanh?"
"Chàng làm đau ta."
Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Khương Trạch Bắc nới lỏng tay.
Trần Mộng Điềm suy nghĩ lời thiếu niên nói, đầu óc có chút không hiểu.
Chuyện này lại liên quan gì đến Trần Thanh.
Nghĩ vậy, nàng cũng hỏi ra.
"Sao lại dính dáng đến Trần Thanh, liên quan gì đến hắn?"
Khương Trạch Bắc mím môi, chàng đương nhiên sẽ không nói, nàng chê ta lông chưa mọc đủ, mà Trần Thanh đã đến tuổi thành thân.
"Nàng chê ta." Chàng nói thẳng.
Không có nhiều cảm xúc, chỉ là thuật lại một sự thật.
Trần Mộng Điềm nghe vậy, lại bật cười,"Chê chàng không đúng sao? Bản thân lông còn chưa mọc đủ, hôm nay cũng không biết là ai, tắm rửa có một cái thôi mà ta nhìn cũng thẹn thùng."
"Nàng... nàng là nữ nhân!" Khương Trạch Bắc nghiến răng nói.
"Một nữ tử sao có thể tùy ý nhìn thân thể nam nhân, còn nói như vậy, không sợ bị người ta chê cười, cười đến rụng răng."
"Nhưng ta sợ sao?"
Trần Mộng Điềm thật sự không ngại mấy thứ này.
Tam quan của thời đại này, nàng có lẽ đồng ý, cũng có thể không.
Nhưng nàng có điểm mấu chốt.
Chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của nàng, sinh hoạt không có trở ngại, nàng không để ý.
Tiền đề là, ở thời đại này phải giữ được mạng sống.
Vì mạng sống, nàng sẽ tận lực đón ý nói hùa sinh hoạ ở thời đại này, cùng một số tập tính.
Không ảnh hưởng toàn cục, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, nàng tự nhiên sẽ không ủy khuất bản thân.
Khương Trạch Bắc nghe vậy thở dài một hơi, chàng đương nhiên biết tính tình thiếu nữ trong lòng.
Đanh đá không nói, mấy năm nay còn trở nên không sợ trời không sợ đất.
"Nàng a... , nên trưởng thành đi."
Tay Trần Mộng Điềm, đã bị Khương Trạch Bắc vô tình buông ra.
Nghe chàng thở dài nói, đột nhiên muốn cười, vì nhớ đến chuyện buồn cười ở hiện đại.
Nhưng nàng kiềm chế.
Trần Mộng Điềm đưa tay, ở trên ngực thiếu niên không dày rộng, từng chút từng chút mà vẽ vòng tròn.
"Ta không trưởng thành ? Người khác nói còn được, đến nỗi chàng..."
Khương Trạch Bắc cúi đầu, trong đêm đen nhìn thiếu nữ trong lòng, không rõ hình dáng, chờ nàng nói tiếp.
Trần Mộng Điềm cảm nhận được ánh mắt Khương Trạch Bắc.
Nàng nhếch môi cười.
Hai tay dần dần đặt lên ngực Khương Trạch Bắc,"Chàng có phải nên ra ngoài?"
Nói rồi, không đợi thiếu niên phản ứng, hai tay dùng sức đẩy.
Thiếu niên không nhẹ, nhưng vẫn bị nàng đẩy ra khỏi chăn.
Trần Mộng Điềm thấy trong chăn chỉ còn mình nàng, lập tức cuộn chăn lại, hưởng thụ ấm áp trong chăn.
Cảm giác ấm áp thoải mái trong chăn, nàng thở dài thỏa mãn,"Thật là ấm áp."
Khương Trạch Bắc lại trợn tròn mắt.
Chàng liền như vậy, không chút do dự bị Trần Mộng Điềm đẩy ra.