An Nhi cũng chính là Khương Lan An, hiện giờ chính là Võ An hầu tay cầm trọng binh, mỗi ngày tiêu dao tự tại.
Hắn chưa từng thượng triều, thế nhưng quyền thế cùng binh lực trong tay lại khiến người ta không thể khinh thường.
Ngu Thế Kiệt nói: "Khá tốt, nghe nói mỗi ngày đều ôm tiểu hồ ly sủng vật của hắn, rong chơi khắp chốn trong kinh thành, nơi nào cũng có thể nhìn thấy hắn."
"Tiểu tử này đúng là tiêu dao."
"Hắn a, đã khiến vô số nữ tử trong kinh thành động lòng, thế nhưng nhìn ai cũng không bằng tiểu hồ ly của hắn, mà tiểu hồ ly lại luôn cách ba ngày liền gây ra vài chuyện khiến người ta đau đầu.
Dù vậy, mấy năm qua không biết bao nhiêu người trong kinh thành hao hết tâm tư dâng lên hồ ly cho Khương Lan An, chủng loại màu sắc đều có đủ, thế nhưng hắn lại coi sủng vật trong lòng như trân bảo, nhìn bộ dáng của hắn, thật giống như đang nâng niu thê tử vậy."
Trần Kỳ Sơn nghe vậy chỉ khẽ cười nhạt: "Tốt lắm, vô câu vô thúc, tiêu dao tự tại."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT