"Ân." Khương Trạch Bắc đáp lại, cũng không ngước mắt.
Trần Mộng Điềm thấp giọng cười, nàng nhìn về phía ánh mắt ngây thơ của hai đứa nhỏ bên cạnh, sau đó tùy ý liếc qua phòng được bài trí trang nghiêm.
Nàng nhấc chân bước trong phòng, mở miệng nói: "A Trạch, tuy rằng chúng ta phân cách bảy năm, nhưng ta vẫn tự cho rằng mình hiểu chàng. Chàng ở Túy Tiên Lâu đã khôi phục ký ức, nhưng lại chưa từng cùng ta cùng hài tử tương nhận. Điều đó cho thấy trong lòng chàng cất giấu không ít khổ tâm.
Nếu hôm nay ta chưa từng đến Đại Ẩn Tự, không nhìn thấy Nhất Trần đại sư, không nghe được những lời trụ trì Tuệ Trí nói, chỉ sợ rằng ta sẽ trách chàng tàn nhẫn. Nhưng hôm nay, ta có thể thấu hiểu được tâm cảnh của chàng."
Trần Mộng Điềm chạm vào kệ sách được bài trí trong phòng, dừng bước chân lại, rồi xoay người nhìn về phía Khương Trạch Bắc, người đang có khuôn mặt thoáng chút kinh ngạc nhưng vẫn xen lẫn sự bất đắc dĩ.
Nàng chậm rãi tiến về phía Khương Trạch Bắc: "Ta đều đã biết, sự cố kỵ của chàng không gì khác ngoài việc chàng không thể tự mình khống chế bệnh tình. Nhưng ta thật sự khó khăn lắm mới tìm được chàng, làm sao lại để chàng dùng lý do này để một lần nữa rời xa ta."
Khương Trạch Bắc nghe vậy, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ ủ rũ cùng đau buồn: "Điềm Điềm, nàng không nên đến Đại Ẩn Tự."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT