Trần Mộng Điềm ngữ khí ôn hòa,"Đại bá mẫu và đường tỷ cớ gì lại ngồi dưới đất thế này?"
Vừa nói xong, Vương Cầm liền đứng dậy, lao tới.
Bà ta chỉ tay vào Trần Mộng Điềm, lớn tiếng mắng chửi.
"Trần Mộng Điềm, ngươi thật là tiện nhân, không biết xấu hổ, dám quyến rũ tỷ phu, khiến Bảo Châu nhà ta bị từ hôn, hôm nay ta không dạy dỗ ngươi, thật thẹn với liệt tổ liệt tông nhà họ Trần..."
Tốc độ lao tới của Vương Cầm rất nhanh.
Miệng mắng không ngừng, tay thì lao tới Trần Mộng Điềm.
Trần Mộng Điềm nào từng thấy cảnh tượng này.
Nàng chưa từng cãi nhau với ai.
Lời nàng nói đáp lại Trần Thanh hôm qua, là những câu đang thịnh hành trên mạng thời hiện đại, may mà nàng nhớ kỹ.
Vương Cầm miệng mắng mỏ, Trần Mộng Điềm thật sự không thốt nên lời.
Thấy Vương Cầm nhếch nhác lao tới, tay còn giơ lên.
Thân thể Trần Mộng Điềm phản xạ theo bản năng, nhanh chóng tránh đi.
Đáng tiếc, vẫn chậm một bước.
Mặt nàng bị trầy xước.
Ngón tay Vương Cầm chạm vào mặt nàng, mang theo cảm giác đau rát.
Trần Mộng Điềm không thể tin, đưa tay sờ mặt nóng rát của mình.
Chạm vào chút ướt át.
Hạ tay xuống, thấy có vết máu.
Vương Cầm thấy Trần Mộng Điềm tránh đi, vốn đang giận, giờ thấy mặt nàng bị trầy xước, mới dừng bước.
Nhìn vết xước trên mặt đối phương, thấy máu rỉ ra, bà ta vẫn chưa hài lòng.
Trong lòng nghĩ, sao không hủy hoại được khuôn mặt con tiện tỳ này.
Trần Bảo Châu đứng dậy bên cạnh, cũng lộ vẻ tiếc nuối.
Tiếc nuối điều gì, đáp án hiển nhiên.
Tiếc vì vết thương trên mặt Trần Mộng Điềm quá nhẹ.
Chỉ có Trần đại nương bên cạnh, thấy cảnh này, lập tức sốt ruột.
Bà chạy tới Trần Mộng Điềm, hét lên với Vương Cầm: "Trời ơi! Còn để người ta sống không, tiểu nương tử nhà họ Khương, mặt con chảy máu rồi! Đừng để lại sẹo nhé!"
Giọng Trần đại nương, khiến nhiều người xung quanh, từ cảnh vừa rồi tỉnh lại.
Không ai ngờ, Vương Cầm lại ra tay đánh người.
Đây là đánh tới cửa.
Rốt cuộc là thù oán lớn cỡ nào, lại không chừa đường lui như vậy.
Trần Mộng Điềm cũng nhờ giọng Trần đại nương, nhanh chóng tỉnh lại.
Nàng dùng ngón trỏ và ngón cái xoa vết máu, dù không nhiều, nhưng lòng nàng không vui chút nào.
Dù nàng lớn lên trong cô nhi viện, cũng chưa từng bị ai đánh.
Mà giờ, nàng bị một nữ nhân xa lạ đánh.
Điều này khiến nàng có chút ngỡ ngàng, khi tỉnh lại, trong lòng bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Dù nàng giận, mặt vẫn bình tĩnh.
Trước mắt Trần Mộng Điềm, xuất hiện một bàn tay thô ráp, đầy vết chai.
Nàng lùi lại một bước, ngẩng đầu cười với Trần đại nương: "Con không sao."
Ngay sau đó, nàng nheo mắt, nhìn về phía Vương Cầm và Trần Bảo Châu không xa.
"Thật là vô lễ, ta dù đã vào cửa Khương gia, nhưng ta vẫn là người Trần gia, trước mặt ta, người dám mắng chửi liệt tổ liệt tông Trần gia, thậm chí hành động như một mụ chanh chua.
Trước có thể giam người vào từ đường, đói ba ngày ba đêm, sau đó ta có thể tìm đại bá để đuổi người."
"Nói nhảm cmm!"(nguyên văn là: Thả ngươi nương thí, nếu có ai biết cách dịch câu này thích hợp hơn thì bình luận nha) Vương Cầm mở miệng chửi rủa.
Trần Mộng Điềm nhíu mày,"Nếu người muốn hỏi thăm nương ta, phiền ngươi xuống dưới hỏi, hỏi ta vô ích, bà ấy biết người nhớ bà ấy, chắc chắn rất vui."
Vương Cầm không ngốc, nghe ra ý tứ trong lời Trần Mộng Điềm, liền nổi nóng.
"Ngươi đồ sao chổi, dám nguyền rủa ta chết! Con tiện tỳ!"