Cũng có đấu sĩ đến hỏi ông ta về vấn đề huấn luyện, Dadatis cũng không từ chối nhưng câu trả lời của ông ta cũng không khác mấy so với các huấn luyện viên khác, vì vậy dần dần cũng không còn ai đến tìm ông ta nữa.
Sau đó Trương Hằng lại đến phòng y tế, hầu như mỗi trường đấu sĩ đều có phòng y tế, như vậy những đấu sĩ bị thương không nặng sau khi được điều trị và tĩnh dưỡng có thể ra sân một lần nữa, giảm thiểu đáng kể tổn thất của chủ nhân nơi này.
Nói một cách công bằng thì kỹ thuật của những bác sĩ này trong thời đại này vẫn khá tốt, lấy trường đấu sĩ mà Trương Hằng đang ở làm ví dụ, thậm chí còn có cả ngự y đã nghỉ hưu làm việc ở đây, họ đặc biệt giỏi trong việc xử lý chấn thương ngoài da và chấn thương xương, thậm chí còn được trang bị một số dụng cụ phẫu thuật bằng đồng hoặc thép, rất giống với dụng cụ phẫu thuật hiện đại, tuy nhiên ngoài rượu và thuốc phiện thì không có loại thuốc gây mê nào khác có hiệu quả, tất nhiên cũng không có biện pháp khử trùng nào.
Ngoài ra, đối với các vết thương ở nội tạng, họ cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể để bệnh nhân của mình từ từ chờ chết.
Khi Trương Hằng bước vào cửa, hắn thấy một bác sĩ râu đã ngả màu đang băng bó cho một đấu sĩ bị thương ở chân, Trương Hằng đứng đợi ở cửa một lúc, đợi bác sĩ hoàn thành công việc trong tay và dặn dò những lưu ý cho bệnh nhân đấu sĩ bị thương đó, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Trương Hằng.
'Ngươi bị thương ở đâu? Để ta xem nào.'

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play