Edit: Xiao Yi.
Ngay từ khi còn nhỏ, Cận Viễn đã nghe thấy nhiều người xung quanh nhỏ giọng nghị luận về mình: “Chính là thằng bé này, thật là đáng thương! Ba nó không thương, mẹ nó cũng không yêu, trong nhà chỉ có một bà già thể yếu nhiều bệnh. Không biết chừng sau khi bà mất, thằng bé sẽ ra sao nữa…”
Cận Viễn không hiểu những lời này có ý gì.
Mỗi ngày, hắn đều được bà đưa đi học. Khi trở về, đến tiệm mì sợi, bà luôn cười với hắn, sau đó nấu một bát mì vừa to vừa nóng hổi cho hắn ăn. Tiệm mì không có quá nhiều loại thịt, nhưng thịt bò tái dù sao vẫn có, lần nào Cận Viễn cũng đòi ăn. Mà bà lại thương hắn, chưa bao giờ keo kiệt múc cho hắn hai muôi lớn.
Thị trấn Ngô có một đám con nít bằng tuổi với Cận Viễn, hắn và bọn chúng chơi chung với nhau, cưỡi ngựa đánh trận, leo cây lội sông. Tới khi đói mệt rồi, Cận Viễn tựa như ông hoàng nhỏ dẫn đầu bọn chúng đến tiệm mì sợi của bà, sau đó trước mặt mỗi đứa liền có một tô mì thơm ngào ngạt để ăn.
Bọn trẻ rất thích chơi cùng Cận Viễn, bởi vì hắn có đặc quyền gọi mì mà bọn chúng không có, cho nên bọn chúng rất hâm mộ hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT