Cô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, nếu không tại sao mẹ cô, người luôn tao nhã đoan trang, lại chơi trò chơi ồn ào như vậy với cô và hai đứa nhỏ! Chắc chắn là để giữ chân bọn họ!
Vân Sở Mạn giả vờ như không phát hiện ra điều gì bất thường, tiếp tục chơi đùa với Mộc Thấm Linh và hai đứa nhỏ nhưng mỗi khi cô di chuyển, đều vô tình dẫn bọn nhỏ dịch chuyển về phía Cố Tễ Cảnh.
Cố Tễ Cảnh không chú ý đến việc cô đang tìm cách "giải cứu" mình, anh ấy đang suy nghĩ xem nên trả lời câu hỏi của Vân Triệt như thế nào.
Anh ấy có cả bụng lời khen ngợi Vân Sở Mạn và hai đứa nhỏ nhưng nếu như nói hết ra, ngược lại sẽ bị xem là không có thành ý.
Cố Tễ Cảnh hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, anh ấy ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Vân Triệt, nghiêm túc nói: "Vân nữ sĩ là một người dịu dàng nhưng cô ấy không hề yếu đuối, ngược lại rất giỏi giang, cuộc sống đã mang đến cho cô ấy rất nhiều khó khăn, cô ấy vẫn rất kiên cường và tràn đầy sức sống, Tiểu Quyển, Tiểu Thư cũng được cô ấy dạy dỗ rất tốt, đáng yêu và ngoan ngoãn."
Nói đến đây, trong mắt anh lộ ra chút ý cười và khao khát: "Có lẽ bọn họ là những người duy nhất mà tôi từng gặp, có thể dùng từ 'tuyệt vời' để hình dung."
Vân Diệc Thần gật đầu tán thành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play