Hai người lại sửng sốt.
Vân Quyển ngồi dậy, vươn ngón tay mập mạp chỉ vào di động, lại vỗ Vân Sở Mạn cười nói: "Cố tiên sinh không cảm thấy phiền, mẹ cũng không cảm thấy phiền!"
Vân Thư vui mừng trừng mắt nhìn, trực tiếp kết luận: "Cố tiên sinh có thể mỗi ngày đều nghe kể chuyện trước khi ngủ rồi!"
Vân Sở Mạn xấu hổ gãi đầu, dưới ánh mắt mong đợi của hai đứa trẻ, kiên trì thử hỏi: "Cố tiên sinh, vậy mỗi đêm khi tôi kể chuyện, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh nhé?"
Cố Tễ Cảnh không thể tin được, cũng không hiểu sao lại thấy căng thẳng, anh ấy kéo chăn lên đến tận cổ, làm cho giọng nói của mình càng rõ hơn: "Vân nữ sĩ có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào."
Anh suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Có lúc tôi sẽ ngủ muộn nhưng cũng không sao, Vân nữ sĩ không cần để ý đến tôi, đến lúc đó bên tôi sẽ bật chế độ im lặng, tuyệt đối sẽ không quấy rầy cô và Tiểu Quyển, Tiểu Thư nghỉ ngơi."
Anh ấy đã cam đoan như vậy, Vân Sở Mạn cũng chỉ có thể dùng "Ừ" làm câu trả lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play