Vân Quyển cảm nhận được hơi ấm từ tay anh ấy, sững sờ một chút, ánh mắt vô thức dõi theo bàn tay to lớn của anh ấy, rồi lén lút so sánh với bàn tay nhỏ nhắn của mình.
Cậu bé chạm vào mu bàn tay của mình, hoá ra tay mình và tay của Cố tiên sinh lại chênh nhau nhiều như vậy, cậu bé bĩu môi ghét bỏ, tay mình không đẹp...
Vân Thư lại không suy nghĩ nhiều như vậy, cô bé nghe thấy lời Cố Tễ Cảnh nói thì vừa tò mò vừa háo hức, dứt khoát chủ động nắm lấy tay anh ấy, nói: "Cố tiên sinh, chúng ta mau đi nhanh một chút."
Cố Tễ Cảnh sững người, đây là lần đầu tiên anh ấy được một đứa trẻ chủ động nắm tay, hoá ra tay của đứa trẻ lại nhỏ như vậy, chỉ có thể nắm được một ngón tay của anh ấy nhưng sức nắm lại rất mạnh.
Anh ấy nhếch môi cười nhẹ, bước nhanh hơn: "Được."
Vân Quyển cũng muốn xem Tiểu Hắc, cũng nhanh chóng tăng tốc đôi chân nhỏ ngắn để đuổi theo.
Vân Sở Mạn đi sau cùng, khẽ sờ cằm như có điều suy nghĩ, câu nói vừa rồi của Cố Tễ Cảnh là có ý gì, chẳng lẽ cô đã đoán đúng thật sao!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT