Hai đứa nhỏ vẫy vẫy cánh tay mũm mĩm, dặn dò: "Cố tiên sinh đừng chạy lung tung, phải về nhanh nha."
Vân Sở Mạn nhìn bóng lưng anh ấy, nhướn mày, cô không hề bỏ sót phản ứng vừa rồi của anh ấy, chẳng lẽ Cố Tễ Cảnh thật sự sợ tối?
Cô nhớ lại lúc trước Vân Quyển chui vào tủ quần áo còn phải cầm đèn pin, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Cô lấy đèn pin từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Cố Tễ Cảnh vừa mới xỏ giày: "Cố tiên sinh cầm cái này đi, tiện hơn điện thoại."
Cố Tễ Cảnh khựng lại, anh ấy nhận lấy, lớp vỏ kim loại của đèn pin lạnh đến mức lòng bàn tay anh ấy tê dại, anh ấy mím môi: "Cảm ơn."
Nói xong liền xoay người đi xuống lầu, có chút cảm giác chạy trối chết, anh ấy tự nhận mình đã che giấu rất tốt, không ngờ vẫn bị Vân Sở Mạn nhìn thấu anh ấy sợ tối.
Vân Sở Mạn mỉm cười khép cửa lại, quay đầu thì thấy hai đứa nhỏ trốn sau lưng cô, thò đầu nhỏ ra ngoài nhìn, trên người còn quấn khăn tắm to.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT