Điền Vũ Lạc mở to mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: "Vân! Sở! Mạn!"
Hai đứa trẻ vẫn còn do dự, cảm thấy không nên bỏ cô ấy lại một mình như vậy.
Nhưng giây tiếp theo, bọn chúng đã bị Vân Sở Mạn ôm lấy nên chỉ có thể quay đầu lại vẫy bàn tay nhỏ bé, nói: "Cố lên nhé, chị Điền! Bọn em đợi chị ở bên ngoài nhé!"
Điền Vũ Lạc khịt mũi, không khỏi thắc mắc tại sao một người xấu tính như Vân Sở Mạn lại có hai đứa con giống như thiên sứ như vậy!
Khi cô ấy vẫy tay với Vân Quyển và Vân Thư, chàng trai trẻ đã chạy tới bên cạnh cô ấy và nói với nụ cười trên môi: "Hóa ra cô Điền đã nhìn thấy biển hoa Các Tang của chúng tôi rồi. Cô thấy chúng tôi còn chỗ nào cần cải thiện hay không?"
Điền Vũ Lạc: ...
Vân Sở Mạn chạy ra được khoảng năm mét thì cánh tay không còn giữ được nữa. Sau khi đặt hai đứa trẻ xuống, cô nhìn xung quanh xem Cố Tễ Cảnh có ở đó không, rồi dẫn chúng đi qua cánh đồng hoa hồng ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play