Dương Thanh Sơ nghe được những lời cô bé nói thì cảm thấy có hơi đau lòng, cậu bé chỉ nói sự thật thôi mà, sao họ lại nói cậu bé nói sai chứ?
Cậu bé chạm vào trái tim mình, tại sao lại có hơi đau nhỉ? Thật kỳ lạ.
Nhưng cậu bé cũng không suy nghĩ nhiều, nhảy xuống sô pha, từ từ đi bước nhỏ nhỏ về phía Vân Sở Mạn đang xem kịch, lễ phép nói: "Dì ơi, dì có thể cho con một tờ giấy và một cây bút được không?"
Vân Sở Mạn liếc nhìn Vân Quyển và Vân Thư đang bối rối, tò mò về việc Dương Thanh Sơ định làm gì, vì vậy cô mỉm cười và nói: "Được thôi, dì sẽ đi tìm cho con."
Cô quay lại phòng ngủ, xé một mảnh giấy trong tập phác thảo, lấy đại một cây bút chì rồi bước ra ngoài.
Sau khi Dương Thanh Sơ nhận lấy, cậu bé nói lời cảm ơn với cô và quay lại bàn trà để viết cái gì đó. Vân Sở Mạn nhìn thấy tư thế cầm bút của cậu bé rất chuẩn.
"Cái bút chì 2B này tương đối mềm và đậm, cậu có thể ấn nhẹ một chút." Vân Quyển nhắc nhở theo bản năng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT