"Không sao đâu, tìm được người mua rồi tính tiếp, tôi có thể giảm giá chút đỉnh, nhưng đừng quá đáng, anh liệu mà làm." Nam Mộc Nhiễm không nói chắc nịch, sợ có người nhân cơ hội ép giá lung tung.
Sau đó, cô lấy ra bức phác thảo vẽ vội buổi sáng đưa cho anh chàng môi giới: "Ngoài ra, tôi còn muốn mua một căn biệt thự đơn lập ở Nam Sơn Vân Uyển.
Còn căn nhà trong hình này, tôi vẽ theo lời kể của người khác, chắc không chính xác lắm. Với lại, tôi chỉ biết nhà ở trên núi phía nam, còn núi nào cụ thể thì tôi không rõ."
Nam Sơn Vân Uyển chủ yếu bán biệt thự cao cấp, nhưng lại nằm ở lưng chừng núi, cách xa nội thành, bán rất chậm, nên nhà trống nhiều, giá cả cũng không cao. Anh chàng môi giới nắm rõ tình hình, chỉ cần dựa theo yêu cầu của Nam Mộc Nhiễm mà tìm căn nhà phù hợp là được.
Còn căn nhà trong hình thì hơi lạ, anh chàng môi giới nhận lấy bức vẽ của Nam Mộc Nhiễm, cẩn thận xem xét.
Tuy chỉ là phác thảo, nhưng người vẽ tay nghề cao, nên mọi chi tiết vẫn rất rõ ràng.
Trong hình là một căn biệt thự đơn lập nằm giữa sườn núi, một bên biệt thự dựa vào vách núi, bên kia không xa là vách đá dựng đứng. Toàn bộ biệt thự cao ba tầng, có một cái lầu nhỏ nhô ra, nhìn từ cửa sổ bên ngoài, mang phong cách lâu đài châu Âu cổ kính, rất có hương vị, nhưng cũng rất... tồi tàn.
"Xin lỗi cô, tôi không nhớ căn biệt thự này, để tôi nhờ đồng nghiệp trong công ty tìm giúp."
Nam Mộc Nhiễm gật đầu: "Được, anh tìm được thì báo cho tôi biết ngay."
Ký xong giấy tờ ủy thác bán nhà, Nam Mộc Nhiễm rời khỏi cửa hàng môi giới, tiện thể hỏi luôn xem gần đó có chỗ nào cho thuê xe không.
"Ra khỏi cửa rẽ trái 100 mét, có chuỗi cửa hàng cho thuê xe lớn nhất thành phố Tây." Anh chàng môi giới vẫn tươi cười phục vụ.
Thuê được chiếc Minibus ưng ý ở cửa hàng cho thuê xe thì cũng gần 10 giờ tối, đường phố vẫn đông đúc xe cộ, nhưng không đến mức kẹt xe.
Lái xe chở Xe Tăng vào hầm chung cư, từ hầm về nhà, Nam Mộc Nhiễm hết hồn hết vía.
Mãi đến khi vào được cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm: "Hết hồn, may mà không đụng phải ai.
Nhưng mà Xe Tăng, thời gian tới em phải chịu thiệt thòi rồi, để tránh bị kiện cáo, em tạm thời không ra khỏi nhà được đâu."
Xe Tăng chẳng quan tâm gì đến lời chủ nhân, vì nơi này toàn mùi hương của chủ nhân, nên nó rất hưng phấn, bắt đầu khám phá khắp nơi.
Thấy nó có vẻ hài lòng, Nam Mộc Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà căn hộ này rộng hơn 200 mét vuông, tạm đủ cho nó hoạt động, nếu không thì nó buồn chết mất.
Quay vào phòng ngủ, thấy mọi thứ đã được phục hồi nguyên trạng, thậm chí đồ đạc và kính cửa sổ cũng được thay mới. Phải thừa nhận, công ty dọn dẹp nhà cửa này tuy thu phí đắt cắt cổ, nhưng hiệu quả thì thật sự cao.
Rót một ly rượu mạnh, Nam Mộc Nhiễm cảm thấy tinh thần hoảng hốt, mơ màng, dù đã qua một ngày cô vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Nhưng có thể sống lại, còn được tồn tại như một con người, dù chỉ một ngày, cũng đã rất tốt rồi.
Bước đến đứng trước cửa sổ sát đất lớn, nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới lầu, ánh đèn neon uốn lượn, Nam Mộc Nhiễm cảm thấy thê lương. Cảnh tượng phồn hoa trước mắt không duy trì được lâu nữa. Sau khi mạt thế bắt đầu, trật tự sụp đổ, nhân tính mất đi, đốt giết cướp bóc diễn ra khắp nơi, con người tuyệt vọng sẽ trở thành thứ đáng sợ nhất.
Muốn sống sót, phải có đủ thực lực.
Tiếng kêu của Xe Tăng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nhìn Xe Tăng, Nam Mộc Nhiễm nói: "Chúng ta cùng nhau chọn đồ cho em nhé." Hình như chỉ có mua sắm mới khiến cô cảm thấy an tâm.
Ngồi lại xuống sofa vẫy Xe Tăng lại gần, nhưng phát hiện nó chỉ đứng im ở ban công, không nhúc nhích.
Nam Mộc Nhiễm nhìn cơ thể nó cứng đờ, mũi cay cay, rõ ràng nó sợ hãi là do người nhà họ Nam: "Xe Tăng, đừng sợ, lại đây ngồi." Nam Mộc Nhiễm vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Thấy Xe Tăng vẫn không nhúc nhích, cô đứng dậy, đi ra ban công, ngồi xuống đất bên cạnh nó. Vươn tay ôm đầu nó, mở ứng dụng mua sắm trên điện thoại: "Cùng chị xem, thích gì chị mua cho em hết."
Vì được cô ôm, Xe Tăng rõ ràng thả lỏng, đầu gục xuống đùi cô, cũng chăm chú xem.
Thức ăn cho chó cô mua thẳng năm vạn cân, để tránh Xe Tăng ăn ngán, cô mua đủ loại nhãn hiệu, đủ vị. Đồ sấy lạnh, sữa bò chuyên dụng, các loại đồ ăn vặt kỳ lạ, đồ hộp chính, đồ hộp ăn vặt, que gặm, cả lòng trắng trứng dạng sữa, vitamin, men vi sinh bảo vệ dạ dày và một loạt đồ dùng bảo vệ sức khỏe cho thú cưng, nàng cũng mua đủ dùng trong ba mươi năm.
Ngoài ra, các loại ổ chó, quần áo, dây xích, giày nhỏ, thú bông, thậm chí là dược phẩm thông thường, Nam Mộc Nhiễm đều không bỏ qua. Một hồi mua sắm, cô tiêu gần bốn triệu tệ.
Xe Tăng trong lòng ngực cô từ hưng phấn ban đầu, đến giờ đã mệt lả, gà gật ngủ.
Nam Mộc Nhiễm ôm nó không động đậy, thuận thế ngả người ra sau, dựa vào đệm mềm, nhắm mắt lại. Rất nhanh, hơi thở của cô đều đặn, rõ ràng là đã ngủ.
Cô không phải không muốn về giường ngủ, mà biết rõ, nằm trên nệm quá mềm, cô sẽ không ngủ được.
Trong giấc ngủ say, trước mắt cô lại hiện lên ánh đèn trắng xóa vô tận, thân thể trần trụi của cô cắm đầy các loại dụng cụ kiểm tra và ống dẫn. Bên cạnh là những giọng nói lạnh băng, vô cảm.
"Mẫu vật số hiệu đã chết?" Giọng nữ lạnh lùng, hờ hững.
"Ừ, đã đưa đi tiêu hủy. Còn đây là mẫu vật số hiệu đã tiêm ba mươi mốt liều thuốc, dấu hiệu sinh tồn vẫn ổn định." Người nói là một người đàn ông, không hiểu sao Nam Mộc Nhiễm cảm thấy giọng nói này rất quen, hình như đã nghe ở đâu đó.
"Bên kia còn có một mẫu vật tiêm một trăm liều, vẫn ổn định đấy, không thức tỉnh dị năng mà không chết, đúng là lãng phí tài nguyên, có ích gì chứ?" Giọng nữ lộ rõ vẻ khinh thường.
Người đàn ông cười khẽ, không nói gì. Trong số một vạn năm nghìn mẫu vật thí nghiệm, sau năm năm chỉ còn mười người sống sót, mỗi người bọn họ đều vô cùng quý giá.
Đột nhiên, hình ảnh chuyển cảnh, bí mật về khả năng thay đổi sinh mệnh lực giữa động vật và thực vật của Tiểu Liễu bị người trong phòng thí nghiệm phát hiện, vô số nhân viên nghiên cứu kích động lao về phía cô.
Cô chỉ có thể mang Tiểu Liễu thấp thỏm lo âu bỏ chạy. Lúc nguy cấp, không biết Tư Dã đã làm gì, toàn bộ phòng thí nghiệm ngầm chìm vào bóng tối.
"Nhiễm Nhiễm, đừng sợ, anh sẽ đưa em đi ngay." Dù trong đêm tối, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Tư Dã vẫn khiến cô an tâm.
Chỉ có Nam Mộc Nhiễm biết, sau khi trải qua một trăm lần tiêm thuốc, vô số lần sinh tử tra tấn, Tư Dã đã thức tỉnh dị năng ngũ hành cực hiếm.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ toàn bộ thức tỉnh, tương sinh tương khắc, chỉ cần vận dụng hợp lý, dị năng của hắn gần như vô tận, là kẻ vô địch thực sự trong mạt thế.
Còn cô, phế phẩm trong mắt họ, cũng đã thức tỉnh dị năng tam hệ hiếm có.