Đường Phong quay sang nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc, rõ ràng không đồng tình với lời nói vừa rồi của Cố Vân Tịch.
“Em biết chị đang nghĩ gì. Em cũng từng giống chị... từng không có một nơi gọi là nhà.”
“Lúc mẹ em còn sống, dù có trốn đến đâu, bà cũng không để em không có chỗ nương thân. Nhưng mà... cảm giác đó vẫn không giống như có một mái nhà thực sự.”
“Em đã từng rất ước ao có một ngôi nhà, nơi mà ba mẹ ở đó, nơi em có thể ở lại lâu dài, đi học rồi về nhà, ngày ngày như vậy mà lớn lên... đó mới là nhà thật sự.”
“Nhưng em không có. Ba thì em còn chưa kịp gặp đã mất. Mẹ thì luôn phải đưa em đi trốn khắp nơi. Khi ấy em từng nghĩ, chỉ cần có mẹ bên cạnh, nơi nào cũng là nhà... Nhưng mà, ai lại không mong có một chốn thuộc về mình chứ?”
“Chị cũng giống em thôi. Dù chú Lục có thể cho chị mọi thứ, thì cũng không giống như là chị có nhà thật sự đâu.”
Đường Phong nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt dịu lại, nhẹ giọng nói: “Bây giờ em coi như đã được toại nguyện rồi. Dù không có ba mẹ, nhưng còn có ông cố, có ông nội, họ là người thân của em. Nơi này sau này sẽ là nhà của em, một nơi ổn định để em lớn lên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT