“Lúc đó cháu cảm thấy cả thế giới đều mắc nợ mình. Cảm thấy mình thật sự là đứa trẻ khổ nhất, bất hạnh nhất. Tự nhủ với bản thân là sau này nhất định phải trả thù, phải thành công để khiến tất cả những người từng coi thường mình phải hối hận. Cháu điên cuồng học hành, biến mình thành một cái gai, ai chạm vào cũng sẽ đau. Cả người đều tràn đầy năng lượng tiêu cực.”
“Nhưng… sau đó cháu gặp được anh Hạo Đình. Chính anh ấy đã thay đổi cháu, khiến cháu trở thành con người như bây giờ.”
Ông cụ Đường nhìn cô gái nhỏ trước mặt, gương mặt hồng hào, rạng rỡ, cả người tràn đầy sức sống và tự tin, thật sự chẳng thể nào hình dung nổi, cô từng có một quá khứ đau buồn đến thế.
Lục Hạo Đình từng kể cho ông nghe về Cố Vân Tịch, nhưng những gì kể lại dĩ nhiên đã được chọn lọc. Là những điều hay, những điều khiến người ta quý mến. Ông chắc chắn, những chuyện ngốc nghếch mà cô từng làm lúc nhỏ, Hạo Đình tuyệt đối sẽ không mang ra kể.
Ông cụ Đường khẽ thở dài, đáy mắt hiện lên một tia xúc động: “Người ta vẫn nói, nhiều bác sĩ cũng giống như nửa nhà tâm lý học. Nha đầu cháu… đúng là đã nhìn thấu rồi đấy hả?”
Còn chưa kịp để Cố Vân Tịch đáp lời, ông cụ Đường đã chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt ông xa xăm, mang theo một tầng u sầu không cách nào xua tan được. Giọng nói ông khàn đặc, thấp trầm mà đầy bất lực: “Ông biết… Ông biết rõ bản thân mình giờ chẳng còn ở trạng thái tốt. Nhưng mà… ông không thể quên được. Không cách nào bước ra khỏi quá khứ ấy. Con trai của ông mà… sao lại có thể… như vậy…”
Thảm!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play