Lưu Huy nhìn bộ dáng của Dương Lộ, trên khuôn mặt thoáng qua sự mỉa mai, nghe giọng điệu xem thường người nhà quê, xem ra cô ta cũng quên mình cũng là cô gái xuất thân từ một thôn nhỏ!
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng Lưu Huy không nói ra lời, chỉ cười nói: “A? Cố Vân Tịch kia có chút thú vị!”
“Đúng vậy, loại con gái đó từ nông thôn ra ngoài, còn có thể có hiểu biết gì chứ? Hơn nữa còn lại một cô nhi, từ nhỏ là đứa con hoang không người dạy dỗ!”
Sau khi nghe nửa câu sau, khóe miệng Dương Lộ nở nụ cười trong nháy mắt cứng lại!
Lưu Huy thấy bộ dáng đó, thoáng qua ý cười trong nháy mắt nói: “Lộ Lộ, em mạnh mẽ như vậy, dù sinh ra ở nông thôn cũng vẫn đơn thuần, chăm chỉ cố gắng đi lên!”
“Con gái bây giờ a! Ỷ mình xinh đẹp thì cho rằng mình muốn làm gì thì làm, cũng không nhìn lại mình!”
“Lộ Lộ, em là cô gái đơn thuần cố gắng nhất mà anh từ thấy!”
Lời nói của Lưu Huy khiến trái tim Dương Lộ lên xuống thất thường, cuối cùng Dương Lộ mới thở phào nhẹ nhõm!
Vẻ mặt thẹn thùng nhìn hắn!
Lưu Huy cười híp mắt mang Dương Lộ rời đi.
Bên kia, Lục Hạo Đình lái xe đưa Cố Vân Tịch rời đi nhưng không lập tức về Giang Châu Đế Cảnh mà đưa cô đến bờ sông Trân Châu.
Lúc này, thời gian không quá muộn, hắn không muốn đưa cô về nhanh như vậy.
Dắt tay nhỏ của cô ý đi dạo bên bờ sông, gió lạnh thổi vào mặt, sóng nước gợn lăn tăn, thành phố phản chiếu trên mặt sông đẹp lung linh, bờ sông khắp nơi có rất nhiều người tản bộ.
Cố vân Tịch cười nói: “Sao lại đưa em đến đây?”
“Đi dạo!”
“Em không nghĩ đi dạo là phải đi bộ!”
“Kia, Anh cõng em!”
Cố Vân Tịch: “...” nhìn bốn phía một chút, mặc dù có không ít cặp đôi nhưng vẫn có chút xấu hổ!
“Không muốn!”
Lục hạo Đình cười một tiếng, kéo cô đến lan can cạnh bờ sông, thân mình tiến đến gần, đem cả người cô chặn trong ngực mình, sờ mái tóc dài của cô, hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Vân Tịch!”
“Hả?”
Lục Hạo Đình chăm chú nhìn cô: “Em thật sự nghĩ xong rồi? Muốn bên cạnh anh?”
Cố vân Tịch cau mày không hiểu ý hắn.
Lục Hạo Đình nói: “Anh là quân nhân, tương lai chắc chắn không có nhiều thời gian bên cạnh em, càng không thể nào lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ em, rất có thể lúc em cần anh nhất anh lại ở trong bộ đội không về được, Vân Tịch, em đồng ý sao?”
Cố vân Tịch trầm mặc một hồi, không nghĩ tới anh hạo Đình sẽ hỏi vấn đề này.
Dĩ nhiên là cô đồng ý rồi!
Hiện nay, ở cái xã hội xô bồ này, người đàn ông tốt hiếm thấy như Lục Hạo Đình kiếm được rất khó!
Bất kể kiếp trước hay kiếp này, cô đều đồng ý.
Chỉ là không thể thường xuyên ở bên cạnh mình mà thôi, cô cũng không phải là đứa con gái yếu đuối, hoa trong nhà kính mà lúc nào cũng cần hắn bảo vệ.
Cố Vân Tịch đưa tay lên ôm eo Lục Hạo Đình, nhón chân lên hôn bên mép hắn một cái, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn: “Cho anh chiếm nhiều tiện nghi như vậy, anh còn không chắc chắn em có đồng ý hay không?”
Chú thích: tiện nghi là chỉ hành vi không được đứng đắn của nhân vật nam dành cho nhân vật nữ khi 2 người ở một mình trong 1 khung cảnh riêng tư với nhau.
Lục Hạo Đình ngừng một lát, nhớ tới cảnh trong bệnh viện hắn giúp cô tắm, ánh mắt nhất thời có ngọn lửa nổi lên.
Cố Vân Tịch cười một tiếng: “Anh Hạo Đình, em đã nói rồi, anh cướp em về nhà, là anh nhân lúc em ngủ là chiếm tiện nghi của em, anh phải chịu trách nhiệm với em, đời này của em sẽ bám lấy anh, ỷ lại vào anh, ngô…”
Lời còn chưa nói hết, nụ hôn nóng bỏng của hắn rơi xuống môi Cố Vân Tịch, câu nói tiếp theo bị nuốt lại toàn bộ vào bụng.
Gió đêm thổi, mặc trên người áo khoác của hắn, bị hắn ôm vào lồng ngực ấm ấp, Cố Vân Tịch cảm thấy thời khắc này là thời khắc tốt đẹp nhất của đời người!
Khiến cô say mê, cho dù liều mạng cô cũng phải bảo vệ!
Vừa hôn xong, Lục Hạo Định đang chuẩn bị đưa cô về nhà, lúc này điện thoại di động của hắn reo!
Lưu Tinh Trì gọi!
“A lô!” Lục Hạo Đình nhận máy.”
“Đại ca, anh về ngay đi, bên bộ đội xảy ra chuyện!”
Nghe Lưu Tinh Trì nói xong, chân mày Lục Hạo Đình cau lại, dường như có chút tức giận!
Cố Vân Tịch bên cạnh hắn, thanh âm điện thoại di động không tính là lớn nhưng cũng không nhỏ, cô nghe được một số còn lại không nghe rõ!
“Sao thế?”
Lục Hạo Đình trầm mặc một hồi, rồi chợt cười, khóe miệng kia nở một nụ cười gượng gạo, đóng băng mang ý khinh thường nhàn nhạt.
Hắn xoa tóc Cố Vân Tịch nói: “Bên bộ đội có chuyện, anh phải trở về một chuyến, anh đưa em về trước.”
Cố Vân Tịch kéo hắn: “Không cần, nơi này cách nhà không xa, một mình em có thể về được, anh gấp thì trở về bộ đội đi!”
Lục Hạo Đình kéo tay cô: “Không sao, nói gấp cũng không gấp, anh đưa em về trước rồi về bộ đội vẫn kịp.”
Đã muộn thế này, một cô gái đi một mình, làm sao hắn có thể yên tâm để cô một mình bên ngoài?
Hơn nữa, cũng không phải là đi làm nhiệm vụ, mà là gây chuyện!
Chậc chậc!
Cố vân Tịch lại không để cho hắn đưa về: “Thật sự không cần anh đưa em về, nếu anh có chuyện thì trở về trước đi! Áo khoác em sẽ mặc về, vừa vặn em muốn đi siêu thị mua chút đồ, nhà ngay đây, em có thể về một mình.”
Nếu tiểu Ngũ gọi điện cho hắn, chắc chắn chuyện không nhỏ, Cố Vân Tịch không muốn khiến hắn chậm trễ hắn.
Hơn nữa, bây giờ cô cũng không muốn về nhà.
Lục Hạo Đình lại nói mấy câu, Cố Vân Tịch vẫn kiên trì, hắn liền hôn trán cô một cái: “Vậy anh đi trước, sau này có thời gian lại về thăm em, em đi dạo siêu thị nhớ về sớm một chút, về đến nhà nhớ gọi báo bình an cho anh biết.”
“Em biết rồi.”
Lục Hạo Đình rời đi, Cố Vân Tịch chỉ còn một mình!
Lúc này cũng chỉ khoảng chín giờ tối, Cố Vân tịch không vội về. Bởi vì vật nhỏ trong không gian luôn kêu gào muốn ăn cái gì mà đồ ăn vặt!
“Chủ nhân chủ nhân! Tôi muốn ăn gói cay, muốn ăn lẩu nóng, tôi muốn ăn vịt quay, oa oa oa!”
Cố Vân Tịch cho tay vào túi áo khoác trên người, im lặng nhếch mép một cái.
“Chẳng phải cậu nói nơi đó của các cậu tân tiến hơn so với nơi này sao? Những thứ này cậu cũng chưa từng ăn sao? Theo lý thuyết cậu nói thì đồ ăn nơi đó chắc chắn tốt hơn nơi này mới đúng a?”
Tiểu đoàn tử bĩu môi một cái: “Chủ nhân, đó là cô không hiểu, người ở chỗ đó của chúng tôi, bởi vì khoa học kỹ thuật phát triển nên con người sống rất lâu, mọi mặt phương diện phát triển cho nên thức ăn gì gì đó đều là lấy nguyên khí dưỡng sinh thanh thuần là chủ, không giống như thực phẩm rác rưởi nơi này của các cô, nơi đó tôi căn bản không nhìn thấy bao giờ.”
Cố Vân Tịch: “...”