Lục Hạo Đình tìm một phòng bệnh trống để Cố Vân Tịch nghỉ ngơi, đặt cô lên giường. Vừa ổn định lại, Cố Vân Tịch liền lên tiếng: "Cũng may anh đến kịp, nếu không chắc chắn em sẽ gặp rắc rối lớn."
Lục Hạo Đình nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu: "Em đó! Lá gan thật sự quá lớn, chuyện này mà cũng dám làm."
Cố Vân Tịch nhún vai: "Không còn cách nào khác, em là bác sĩ mà! Nhiều bệnh nhân như vậy, em không thể chỉ đứng nhìn mà không ra tay được. Còn nữa, anh không thấy Cố Trầm bị thương thảm đến mức nào đâu. Khi đó anh ấy trông vô cùng tuyệt vọng, còn bảo em cứu những người khác trước. Chắc là anh ấy nghĩ mình đã phế rồi, nên không muốn lãng phí thời gian."
"Nhưng nếu em không ra tay, với vết thương đó, chắc chắn anh ấy sẽ trở thành người tàn phế!"
Lục Hạo Đình ngồi bên giường, chăm chú nhìn cô: "Vân Tịch, em thật sự chắc chắn Cố Trầm không sao chứ?"
Cố Vân Tịch gật đầu chắc nịch: "Ừm!"
Lục Hạo Đình nhìn cô, nhất thời không biết nói gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play