Đấm bóp cho hắn xong, Cố Vân Tịch nằm xuống bên người hắn, cười híp mắt nhìn hắn.

“Anh Hạo Đình, anh ngủ rồi sao? Em có rất nhiều lời muốn nói với anh nha! Đều sẽ nói hết cho anh! Nếu anh ngủ rồi vậy sau này em sẽ không nói nữa!”

Mí mắt Lục Hạo Đình giật giật, giống như đang đấu tranh có muốn tỉnh lại hay không!

Cố Vân Tịch trong lòng vui vẻ: "Em nói thật đó! Nói hết cho anh, có muốn nghe hay không?”

"Anh mà giả vờ ngủ nữa là em không để ý tới anh nữa đâu!”

Lục Hạo Đình "dùng sức" mở mắt ra, dáng vẻ giống như vừa mới bị đánh thức: “Sao thế? Em muốn nói gì? Anh chỉ vừa mới ngủ!”

Cố Vân Tịch: "Phụt!"

Sắc mặt Lục Hạo Đình có chút không được tự nhiên, nhắm hai mắt lại giống như rất bất đắc dĩ: "Em đấm bóp rất thoải mái, nhất thời không khống chế được mà ngủ mất, em nói đi! Anh nghe đấy!”

Cố Vân Tịch cười híp mắt nói: "Anh không muốn biết tại sao trước đây em đối với anh như vậy? Rốt cuộc em đang suy nghĩ gì?”

Đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Lục Hạo Đình kia giờ phút này có chút phức tạp!

Thật ra tâm tư của Cố Vân Tịch, hắn biết một chút.

Nội tâm của tiểu nha đầu này hết sức kiêu ngạo, lúc đầu kết hôn là do hắn ép cô, dùng phương thức đó cướp Cố Vân Tịch khiến cô không thích!

Hơn nữa, Cố Vân Tịch lúc đó mới mười lăm tuổi làm sao lại đồng ý kết hôn, chỉ một lòng muốn báo thù.

Thành tích học tập của cô rất tốt, suy nghĩ trưởng thành khi còn bé lại thấy người chết ngay trước mặt. Sau khi đến nông thôn sống, đáy lòng Cố Vân Tịch rất bài xích, con gái trong thôn có tập tục kết hôn sinh con sớm! Những điều đó trong mắt cô là một loại hủ tục phong kiến!

Cho nên cô điên cuồng học tập vì để sau này có thể thay đổi vận mệnh!

Chính hắn chấm dứt hy vọng đó của cô, sau đó hắn cho từng căn thiệp vào cuộc sống cả cô, thậm chí còn ủng hộ cô đi học nhưng trong lòng cô luôn có bóng ma với hắn, từ đầu đến cuối luôn đề phòng hắn. 

Cố Vân Tịch nằm bên cạnh Lục Hạo Đình, hai người đối mặt với nhau, Cô Vân Tịch nghiêm túc nói: “Chắc anh luôn biết trong lòng em luôn không phục, muốn chứng minh mình để báo thù, phải không?”

Hồi lâu sau, Lục Hạo Đình mới ừ một tiếng! 

"Khi Em còn bé, mặc dù bà mẹ không yêu thương em nhưng cơm áo gạo tiền em không phải lo. Khi đó trải qua cuộc sống thiên kim công chúa, rất nhiều đứa trẻ đi theo sau em, nịnh bợ em, em cho là sẽ sống như vậy suốt cuộc đời nhưng không ngờ năm bảy tuổi đó tất cả đều thay đổi!” 

 “Em bị ông ngoại dọa sợ, ông ấy thường xuyên nói em vô dụng, làm cái gì cũng không tốt, tương lai sẽ chết đói không làm chuyện gì hẳn hoi là sẽ bị ông ấy đánh rất tàn nhẫn, ông ấy còn nói không ai cần em, nếu không có ông ấy, không biết em sẽ chết đói ở nơi nào, lúc ấy trong lòng em rất sợ!”

Sau đó, ông ngoại khiến em làm gì cũng phải làm hoàn hảo, phát điện học tập, học càng nhiều bản lĩnh nhanh một chút thì lớn lên báo thù càng nhanh, em muốn chứng minh cho tất cả mọi người em lợi hại thế nào, khiến những người đã vứt bỏ em hối hận!”

“Khi lớn dần lên, nhìn những cô gái mười tám mười chín tuổi đã lập gia đình, thậm chí có người mười bảy mười tám tuổi sống chết muốn lập gia đình, cậu hai em nhìn em như một món hàng hóa được cân nhắc em có bao nhiêu giá trị bao nhiêu tiền, Em càng đẹp, những nam nhân xung quanh càng nhìn em bằng ánh mắt lộ liễu, em biết có quá nhiều người muốn em!”

“Những điều này khiến em thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, bị dọa sợ đến tỉnh! Sau đó ông ngoại em đột nhiên bệnh qua đời, em rất hoang mang, bối rối. Em đã nghĩ đến việc chạy trốn, bởi vì em biết em còn ở lại đó thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì!”

Giọng Cố Vân Tịch vô cùng bình tĩnh, nói rất hay, giống như đó không phải là chuyện cô từng trải qua vậy!

Lục Hạo Đình đột nhiên đưa tay ôm cả người Cố Vân Tịch vào trong ngực!  

Ban đầu ở trong thôn, tình cảnh Cố Vân Tịch hắn thấy rất rõ ràng, cũng bởi vì thấy rõ cho nên mới đặc biệt phải bảo vệ cô!

"Có anh ở đây, anh sẽ không để ai bắt nạt em!”

Cố Vân Tịch quay đầu nhìn về phía Lục Hạo Đình, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, một lát sau cười giống như con tiểu hồ ly: "Nhưng anh đang bắt nạt em!”

Lục Hạo Đình ngừng một lát!

"Ban đầu, em biết những nam nhân kia đang muốn em, cũng biết cậu hai em muốn gả em cho họ, thậm chí là muốn bán đổi lấy tiền, người trong thôn đến hỏi nhưng cậu ấy không muốn gả em bởi vì em quá đẹp, cậu ấy muốn tìm một nhà càng giàu thì sẽ càng được nhiều chỗ tốt hơn!”

"Sau đó, mặc dù những người đó đều không được như ý, nhưng anh ép em cùng anh kết hôn, lúc đó đối với em mà nói, hành vi này của anh không khác đám nam nhân trong thôn!”

Lục Hạo Đình:"...”

Sắc mặt Lục Hạo Đình có chút không được tự nhiên:"Anh… Anh lúc ấy chỉ muốn bảo vệ em, nhưng trong lòng em luôn phòng bị, nhìn ai cũng cho là đang có âm mưu với em, anh chưa từng tiếp xúc với con gái nào như em, lại càng không biết sống chung như thế nào.”

“Lúc ấy, anh phải trở về bộ đội nên không có nhiều thời gian, anh chỉ có thể… chỉ có thể cưỡng ép thôi!”

Ông trời minh giám a!

Hắn không phải cố ý a!

Do hoàn cảnh gia đình nên từ nhỏ tính cách hắn tương đối cô độc, khi còn bé đã bị ông nội đào tạo làm quân nhân, mười mấy tuổi đã vào bộ đội, sau đó học bổ túc về mọi mặt trong quân đội, nói đúng thì những năm đó hắn ở bộ đội mà lớn lên. 

Khi đó hắn mới mười chín tuổi, không biết nên làm cách nào để dỗ Cố Vân Tịch - một tiểu cô nương!

Cố Vân Tịch ngước đầu nhìn hắn, bỗng nhiên đưa đầu qua hôn bên mép hắn một cái: “Anh cưỡng ép khá tốt, nếu không em không biết bây giờ mình thế nào!”

Lục Hạo Đình bị hôn, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên!

Cố vân tịch nhìn hắn, tròng mắt xinh đẹp lại bắt đầu lộ ra tia giảo hoạt: "Anh Hạo Đình, anh không cảm thấy mình già sao?”

Lục Hạo Đình:"Em có ý gì? "

"Mặc dù em quen anh từ nhỏ, anh còn ngủ cách vách nhưng khi đó anh ở bộ đội ít khi về nhà, anh còn từng giúp em mà! Nhưng anh ít nói, luôn làm mặt lạnh như vậy nên em coi anh là ông chú!”

“Ban đầu em có ấn tượng rất tốt với anh, dù sao anh cũng là người duy nhất giúp đỡ em, em rất cảm kích nhưng sau đó anh đột nhiên muốn em gả cho anh, em rất khó chịu!”

“Em cảm thấy anh phản bội em, em nhìn lầm anh, anh là một ông chú thô bỉ, chỉ thích tiểu cô nương xinh đẹp, em đã rất đau lòng! Cho nên, sau đó, em nhìn anh không vừa mắt!”

Lục Hạo Đình:" "

"Anh già lắm sao? Lúc ấy anh mới mười chín tuổi, sao lại giống ông chú?”

Cố Vân Tịch nói nhiều như vậy, hắn chỉ nghe lọt được những câu này!

Ánh mắt Cố Vân Tịch cổ quái nhìn hắn một cái: "Không thể trách em được? Anh Hạo Đình, anh quanh năm ở bộ đội bị hun cho đen thui như vậy, lại còn làm mặt lạnh, nhìn thấy nào cũng không giống tiểu thịt tươi a!”

Lục Hạo Đình: “..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play