"Cô!" Vương Tuyết bị nghẹn một cái!

"Cố Vân Tịch, đây chính là Giang Châu Đế Đô, cô tới đây làm cái gì? Nơi này là nơi cô có thể tới sao?”

Cố Vân Tịch không để ý tới cô ta!

Cố Vân Tịch không phản ứng lại, Vương Tuyết ngược lại tức giận: “Tôi đang nói chuyện với cô đó! Sao không trả lời, ba tôi là sư trưởng, nếu cô không nghe lời, tôi sẽ đuổi cô ra ngoài!” 

Cố Vân Tịch: "..."

Cố Vân Tịch cười, nụ cười có chút nghiền ngẫm, chỉ là một Sư trưởng mà cũng muốn đuổi cô ra ngoài?

Có Lục Hạo Đình ở quân khu, đoán chừng sẽ không có ai có bản lĩnh đuổi cô ra ngoài!

" Sư trưởng a! Tôi sợ quá a! "

" Cô! "Vương Tuyết lúc này thực sự nổi cáu! 

Phàm là người ở khu thân nhân, thì sẽ biết chút ít gì đó trong quân khu. 

Sư trưởng a!

Đúng là rất lớn!

Người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt lại, những ánh mắt kia đối với Vương Tuyết sớm đã thành quen, lập tức kiêu ngạo vỗ ngực nói: “Đương nhiên, chức Sư trưởng lớn hơn sĩ quan!”

Cố Vân Tịch liếc mắt.

Vương Tuyết tiếp tục khoe khoang: "Cố Vân Tịch, cô không ngờ tới chứ gì? Cô cũng không biết ba tôi không những có thể làm đến chức sư trưởng, còn được điều đến thành phố lớn Giang Châu này đi? Bây giờ tôi có hộ khẩu ở Giang Châu, tương lai tôi sẽ được gả cho một gia tộc lớn nào đó, con cái được học tất cả các thứ, còn cô đời này cũng đừng mơ mộng đến!”

“Vừa hay! Cô cũng là người Giang Châu! Nhưng đáng tiếc a! Trời sanh an bài, dù cô sinh ở đây cũng phải về nông thôn, nói đó mới xứng với cô!”

Bây giờ Vương Tuyết vô cùng đắc ý, bởi vì dựa theo chế độ đãi ngộ của quân nhân, sẽ được cân nhắc theo từng hoàn cảnh, quân nhân đến cấp bậc nhất định là có thể mang theo thân nhân vào quân doanh, bộ đội sẽ chia nhà ở miễn phí.

Hơn nữa, khi hắn bị điều đến quân khu nào thì vợ con trên hộ khẩu cũng có thể đi theo hắn, trước đây hộ khẩu ở nông thôn, nháy mắt là có hộ khẩu ở thành phố. 

Kinh tế đất nước hiện nay chưa phát triển, các khu vực có sự chênh lệch lớn. Thành phố Giang Châu là một thành phố cao cấp trong đất nước, bởi vì dân số thành phố đã bão hòa cho nên ở phương diện hộ khẩu được quản lý rất nghiêm ngặt.

Hộ khẩu không phải người bản xứ, mặc dù có công việc ở đây, mua nhà nhưng con không thể đi học ở đây, trường học sẽ không nhận.

Mà bây giờ, giáo dục ở xã hội này cũng có sự chênh lệch quá lớn!

Nhà ở thành phố Giang Châu trung bình khoảng một trăm nghìn mét vuông, trung tâm thành phố hay trường học cũng phải mười mấy, hai mươi nghìn mét vuông, giá phòng cao kinh khủng như vậy khiến cho rất nhiều người chùn bước!

Nhưng làm lính chỉ cần có cấp bậc nhất định, thì những thứ này không thành vấn đề!

Cho nên bây giờ Vương Tuyết vô cùng đắc ý.

Đáng tiếc, Vương Tuyết đợi rất lâu cũng không thấy Cố Vân Tịch có biểu cảm hâm mộ, ghen tị!

Cô ta nhíu mày một cái, trong lòng không vui!

Cảm giác Cô Vân Tịch đã thay đổi rồi, cô ta đặc biệt ghét dáng vẻ Cố Vân Tịch vân đạm phong khinh, lúc trước cô ta bắt nạt Cố Vân Tịch có bao nhiêu vui vẻ a!

Đánh cô một cái, Cố Vân Tịch liền có biểu cảm căm hận, bực bội, thống khổ nhìn cô ta.

Vương Tuyết cực kỳ thích loại cảm giác đó, tôi không ưa cô, hết lần này đến lần khác cũng không khiến tôi hết bực.

"Cố Vân Tịch, sao cô không nói gì? Có phải bị tôi nói trúng đến ngu luôn rồi không?”

Vương Tuyết cười một tiếng," Loại người như cô sẽ không ai cần, đời này cũng không thể đến chỗ tốt như này, sống ở nông thôn không phải tốt chứ? Cô vì muốn sống không phải đã gả cho một người làm ruộng sao? Sao lại ở nơi này?”

"Ha ha ha! Không phải đi lừa tiền người ta, rồi chạy đến Giang Châu trốn chứ? Nhìn dáng vẻ cô giống hồ ly tinh như thế, không biết tên nghèo nào trong thôn bị cô lừa gạt nữa!”

“Nhưng hắn cũng đáng đời, tên nghèo chính là tên nghèo, nếu không cưới cô về nhà thì cũng không biết Cố đại tiểu thư chúng ta từ nhỏ là thiên kim đại tiểu thư, rồi sau đó bị đuổi ra khỏi nhà chứ! ha ha ha!

Những lời này của Vương Tuyết rất trực tiếp còn bao hàm khá nhiều thông tin, nhất thời xung quanh, những ánh mắt bát quái đồ dồn lên người Cố Vân Tịch. 

Xã hội chưa phát triển, lòng người cũng không phân biệt được, lúc này nhất định phải đề phòng lòng người hiểm ác!

Cố Vân Tịch rất xinh đẹp, hơn nữa cũng không phải loại mỹ nhân thanh thuần ngày xưa, vẻ đẹp của cô đáng để khoe khoang, rất thoải mái! Trong đó có khí chất tôn quý lộ ra từ trong xương!

Mỹ nhân chói mắt như vậy, rất dễ dàng khiến những người xung quanh lu mờ, vì vậy không ít người nghe lời Vương Tuyết có lý và lộ ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn Cố Vân Tịch. 

Cố Vân Tịch đem thái độ của những người xung quanh thu vào trong mắt, trên mặt không có biểu cảm hoảng loạn. Cô nhìn Vương Tuyết, khóe miệng lộ ra một nụ cười: “Cô ghen tị với tôi sao? Ngoài kia cũng có thể ngửi được mùi chua a!”

Vương Tuyết trợn to mắt "Cô! "

Cố Vân Tịch không nhanh không chậm nói:" Tôi khi còn nhỏ đúng là ba mẹ tôi đã ly dị nhưng tôi chưa từng sống qua cuộc sống không bằng heo chó, gặp được người so với cô còn tốt hơn nhiều, trong lòng cô ngưỡng mộ tôi nhưng không có được thì tức giận đúng chứ?”

Nơi là là bộ đội, trong đám người vây xem có mấy người là lính, Cố Vân Tịch nhìn thấy, miệng tiếp tục nói: “Người trong miệng cô, cái tên nghèo kiết xác đó, bây giờ đang làm lính trong quân đội, tôi chính là đến thăm anh ấy, từ nhỏ tôi đã quen anh ấy, cũng đã đính hôn, những năm này nếu không có hắn tôi đúng là cũng không thoải mái như vậy.”

" Cho nên a! Coi như anh ấy nghèo đi nữa, tôi cũng không chê, ngược lại là cô…”

Cố Vân Tịch quan sát Vương Tuyết từ trên xuống dưới: “Dưới chân mình có bùn còn chưa rửa sạch mà đã bắt đầu xem thường nông dân? Xã hội bây giờ muốn có một chỗ đứng ở thành phố  cũng không dễ dàng, cô mới đến thành phố được mấy ngày? Mà đã bắt đầu xem thường người nhà quê?”

“Tôi khuyên cô khiêm tốn một chút liền tốt, nếu không người ngoài sẽ nghĩ tính khí này của cô là Vương sư trưởng dạy a. Dẫu sao tính tình cũng sẽ di truyền.”

Vương Tuyết trong lòng hoảng hốt, nhất thời nổi giận" Cô,... cô nói bậy, tôi không có."

Coi như cô ta có ngu đi nữa thì cũng biết lời của Cố Vân Tịch không phải lời khen, quả nhiên xung quanh, mấy người mặc quân trang mình cô ta với ánh mắt có chút bất thiện!

Vương Tuyết tức giận nhưng nhớ tới ba mình là sư trưởng, kìm lại cơn tức!

Lúc này Cố Vân Tịch đẩy đồ đi tính tiền, thanh toán xong đẩy xe rời đi, Cô mới không rảnh rỗi đi quản Vương Tuyết!

Nơi này là đại viện của quân khu, Vương Tuyết ở nơi này, Cố Vân Tịch không tìm cô ta, cô ta cũng sẽ tìm tới cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play