Tần Mạc không nói gì.
Diêu Văn Tích nói tiếp: “Muốn thành công, một mình cố gắng thôi là chưa đủ, các mối quan hệ và nền tảng phía sau mới thật sự quan trọng. Con phải có đủ ‘quân bài trong tay’, người ta mới lựa chọn con, con mới có cơ hội bật lên. Đừng nghĩ mình có chút năng lực rồi cứ cắm đầu lao vào là được!”
“Con nghĩ xem, hồi ở Giang Châu, con chẳng phải cũng rất xuất sắc đó sao? Nhưng chính nhờ có chỗ dựa là Tần gia và Diêu gia, con mới dễ dàng đạt được thành tích. Còn bây giờ thì sao?”
“Cũng vẫn là con, cũng tài giỏi như thế, cách làm cũng chẳng khác gì. Nhưng mất đi hậu thuẫn, con chỉ có thể lăn lộn từ đáy mà lên. Cứ thế này lâu dài, chẳng phải đang lãng phí thời gian sao?”
“Rõ ràng có thể đạt được thành tựu cao hơn, cớ gì phải phí hoài sức lực vào những chuyện không đáng? Có năng lực rồi thì càng phải học cách xây dựng quan hệ, tận dụng thế mạnh của mình!”
Tần Mạc bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Anh rất hiểu mẹ mình: nếu bà nói nhiều như vậy, chắc chắn không chỉ là vì quan tâm đơn thuần.
Tuy nhiên, hiện giờ Diêu Văn Tích vẫn chưa nói rõ ràng gì cả, nên anh cũng không quá để tâm, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Con hiểu rồi. Mẹ đừng lo, con không phải không biết mấy chuyện này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play