Vương Hữu Nghiệp đẩy ly rượu nhẹ về phía Cố Tinh, rồi lạnh nhạt nói:
“Cậu rất hợp với hình tượng bên tôi cần. Chuyện ký làm người đại diện, tôi sẽ cân nhắc. Nhưng trước hết phải xem cậu có thành ý hay không đã.”
Tề Tu lập tức ôm lấy bình rượu vào lòng, cười cởi mở:
“Tôi ngưỡng mộ tiếng tăm của Vương tổng đã lâu. Hôm nay có dịp gặp mặt, mọi thành ý đều gửi gắm trong ly rượu này, tôi xin phép cạn trước, ngài cứ thoải mái. Còn Cố Tinh… cậu ấy bị dị ứng với cồn. Ngài là người lớn rộng lượng, nể mặt tôi một chút…”
Vương Hữu Nghiệp dựa người vào lưng ghế, cười nhạt khinh thường. Trong lòng hắn chẳng hề tin cái cớ này. Ngay cả Cố Hằng Viễn – cha ruột của Cố Tinh – còn chưa từng nhắc đến chuyện này, huống chi là Tề Tu. Hắn chỉ hừ lạnh:
“Dạo này sao nhiều người dị ứng cồn thế nhỉ? Đã vậy lại toàn để tôi gặp. Còn cậu là cái thá gì mà tôi phải nể mặt?”
Tay Tề Tu ôm bình rượu hơi khựng lại, vẫn cố giữ nụ cười:
“Vương tổng nói chí phải. Ly rượu này coi như tôi xin lỗi ngài, được chứ?”
Nói rồi, anh ta định rót rượu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT