Edit Ngọc Trúc
Văn Cảnh Huy thật sự bội phục võ đại đến chết.
Hiện tại mới vừa hết rét tháng ba được một ngày, vậy mà hắn ta dám nhảy xuống sông tắm rửa, không sợ đông cứng đến chuột rút rồi chết đuối sao!
Giờ có nước nóng để tắm, Văn Cảnh Huy tuyệt đối không muốn biến mình thành phiếu cơm đông lạnh lâu dài, phải nhanh chóng dùng nước ấm hầu hạ bản thân!
Nhưng hắn cũng không vội tắm, mà trước tiên bế tiểu oa nhi lên, nhúng vào chậu nước nóng hầm hập. Lần đầu tiên được tắm nước ấm, tiểu oa nhi sung sướng cười toe toét; còn nãi oa oa thì không được như vậy, đành phải đặt vào chậu lớn, một tay nâng đầu nhỏ của nàng, một tay tắm rửa, lại còn phải nói chuyện trêu chọc nàng.
Lúc tắm rửa, Văn Cảnh Huy lén bỏ chút nước giếng trong không gian vào. Hai đứa nhỏ này đều quá gầy yếu, cuộc sống trước đây của võ đại thế nào hắn cũng đoán được, hài tử theo hắn chẳng khác nào chịu khổ. Nhưng bây giờ hắn đã tiếp nhận, thì không thể để tình trạng đó tiếp diễn nữa.
Đợi người trong khách điếm mang nước bẩn đi đổ, võ đại cũng mặc quần áo xong quay lại. Trước mắt hắn là hai đứa nhỏ sạch sẽ, mặc y phục mềm mại, trên giường trải thảm lông dài. Một đứa ê a quơ tay múa chân, một đứa nắm tay muội muội cười khanh khách.
Còn Văn Cảnh Huy thì mặc bộ đồ ngủ màu trắng, ngồi một bên nhìn bọn nhỏ chơi đùa. Trong phòng thắp hai ngọn nến, chiếu sáng rực rỡ.
“Tới, ngồi đây.” Văn Cảnh Huy vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. Võ đại nghe lời ngồi xuống, nhưng vẫn trầm mặc như cũ.
“Ta muốn bàn với ngươi một chuyện.”
Võ đại lập tức căng cứng cả người.
“Đừng căng thẳng như vậy!” Văn Cảnh Huy thuận tay vỗ một cái lên vai võ đại. Võ đại cứng đờ, nắm chặt hai tay, không dám phản kháng, cơ bắp toàn thân càng siết chặt hơn!
Văn Cảnh Huy âm thầm nhăn mặt, xúc cảm không tệ đâu!
Nhưng mà... cứng quá!
Đau tay hắn mất thôi!
“Cái sân này chỉ là chỗ dừng chân tạm thời của chúng ta. Còn cái nhà kia của chúng ta, ta không nói thì ngươi cũng biết, chỉ cần trời mưa một trận là chắc chắn sẽ sập! Ta không muốn bọn nhỏ gặp chuyện.” Văn Cảnh Huy liếc nhìn võ đại. Người này dùng một chữ là có thể hình dung—“trầm.” Trầm mặc, trầm tĩnh, dáng người cũng to lớn, phỏng chừng cân nặng cũng rất “trầm.” Hoàn toàn đối lập với hắn, một con gà luộc chính hiệu.
“Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi ngầm thừa nhận lời ta nói là sự thật.” Văn Cảnh Huy nhìn võ đại vẫn giữ im lặng, liền tiếp tục: “Hai ngày này ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, bọn nhỏ cũng cần dưỡng sức. Còn nữa, ngày mai đi nha môn, đem hộ khẩu của ngươi, của ta, cùng hai đứa nhỏ, tất cả nhập chung vào một hộ.”
Võ đại ngẩng đầu nhìn Văn Cảnh Huy, ánh mắt thâm trầm như màn đêm, lộ ra một tia khó hiểu.
“Ta không phải đã nói rồi sao? Nhà ngươi cũng vậy, nhà ta cũng vậy, đều không phải nơi dễ sống. Sớm tách riêng lập hộ là tốt nhất!”
“Ta đã tách hộ rồi.” Hắn sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà, mang theo hai đứa nhỏ, tương đương với ba người tự sinh tự diệt.
“Thêm ta vào nữa!” Văn Cảnh Huy lấy ra giấy tờ đã chuẩn bị sẵn, đưa cho võ đại: “Đây là chứng nhận hộ tịch của ta. Lúc đó ta giữ bên người, không để bọn họ nhìn thấy. Hừ hừ! Chỉ cần chúng ta trở thành người một nhà, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta, mà bán ta hay mua ta, tất cả đều bị khép tội!”
Triều Minh lúc đầu, Hoàng đế Hồng Vũ dùng pháp luật nghiêm trị thiên hạ. Ai dám buôn bán lương dân làm nô bộc, sẽ bị sung quân ra biên cương làm khổ sai!
Nơi này tuy nằm ở biên cương, nhưng không phải chiến tuyến thực sự. Chân chính biên cương là vùng giằng co với dị tộc, nơi đó mới gọi là biên thùy!
Những ai bị đày ra đó, trong ngàn người chưa chắc có một kẻ sống sót. Cũng vì vậy, thời Minh sơ, quân đội biên cương cực kỳ thiện chiến. Ngay cả lúc dẹp loạn, Hoàng đế Vĩnh Lạc dù khó khăn cũng không nghĩ tới việc điều động biên quân; nhưng đến thời Kiến Văn, ông ta lại phạm phải sai lầm chí mạng!
Chính vì điểm này mà Văn Cảnh Huy rất bất mãn. Nếu có kim cương, sao lại đòi ôm đồ sứ?
“Bị khép tội?” Đôi mắt võ đại tối sầm lại. Hắn nhớ rất rõ, người đưa Văn Cảnh Huy về đây... chính là hảo nhị đệ của hắn!
“Ngươi cũng biết rõ khế bán thân kia của ta là vô hiệu, vậy mà có người lại dám cho rằng nó có hiệu lực, chẳng phải là phạm pháp sao? Ta là lương dân! Dù rằng kết quả phủ thí không xuất sắc, nhưng cũng xem như một người đọc sách. Cớ sao có thể bị người ta vô duyên vô cớ bán làm nô? Còn có vương pháp hay không?”
Văn Cảnh Huy nói đầy hiên ngang lẫm liệt, kỳ thực chỉ là vì hắn nuốt không trôi cục tức này.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn để nhà họ Văn sống tốt quá, đặc biệt là đôi vợ chồng kia, bà lão đó, và cả vị đại đường huynh hơn tuổi hắn!
Những chuyện này đều là ký ức từ nguyên chủ truyền lại.
Võ đại vẫn trầm mặc, khiến Văn Cảnh Huy nghĩ rằng hắn vẫn còn chút tình cảm với thân nhân, nhưng loại tình cảm này chắc chắn không nhiều, có cũng được, không có cũng chẳng sao!
“Ta biết có lẽ ngươi không tiếp thu được những lời ta vừa nói, nhưng thử nhìn bọn nhỏ xem! Gầy đến mức chỉ còn da bọc xương! Ngươi có biết nuôi gia đình không? Nhìn xem căn nhà nghèo nàn trống huơ trống hoác này! Ngươi có biết lo liệu cuộc sống không? Nhìn những thân nhân kia của ngươi đi! Ta không cần thấy cũng có thể đoán được bọn họ đã đối xử với bọn nhỏ thế nào!”
Văn Cảnh Huy càng nói càng kích động, suýt chút nữa đã đập mạnh xuống giường đất.
Hai tiểu hài tử sợ hãi!
Tiểu oa nhi co người lại gần muội muội, đôi mắt long lanh muốn khóc mà không dám khóc, nhìn Văn Cảnh Huy đầy sợ sệt. Văn Cảnh Huy cũng nhận ra giọng mình quá lớn, dọa sợ bọn trẻ, vội hạ thấp âm lượng, lấy ra một chiếc bánh quy hình ngón tay để nghiến răng, bế tiểu oa nhi lên dỗ dành nửa ngày mới dỗ xong, để hắn tự cầm bánh quy gặm nhấm.
Đợi đến khi hắn bình tĩnh lại, tiểu oa nhi cũng đã ngoan ngoãn, ngay cả nãi oa oa cũng đã yên ổn, lúc này hắn mới híp mắt liếc nhìn võ đại: “Nói chuyện!”
“Ta không biết.”
“Hả?”
“Ta không biết lo liệu cuộc sống, cũng không giỏi đối phó với bọn họ.”
“Không biết thì sao không nói sớm? Không biết thì tránh ra, để ta làm!”
Võ đại: “……!”
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Văn Cảnh Huy ngẩng cao cằm đầy kiêu ngạo: “Ta đây là vì nể mặt hai đứa nhỏ thôi, từ nay về sau trong nhà phải nghe ta, ngươi ngu ngốc như vậy, bị người ta bán đi còn phải giúp họ đếm tiền ấy chứ!”
Võ đại: “……!”
“Nói chuyện đi chứ!”
Điều khiến Văn Cảnh Huy phát điên nhất chính là võ đại quá trầm mặc!
“Ừ, về sau đều nghe ngươi.” Võ đại cúi đầu, giọng nói trầm khàn. Vì hắn cúi đầu nên Văn Cảnh Huy không nhìn rõ nét mặt, chỉ thấy hắn ngồi ngay ngắn, lưng và eo thẳng tắp, nhưng đầu lại cúi thấp, trông chẳng khác nào một kẻ dễ bị bắt nạt.
“Hừ!” Văn Cảnh Huy đắc ý: “Thế còn tạm được!”
Võ đại cũng không phản bác.
“Ai da! Bị ngươi làm cho ta quên mất chuyện quan trọng!” Văn Cảnh Huy bực bội vỗ trán: “Xử lý hộ tịch có cần phải tự thân đi không? Nếu cả hai ta đều đi, ai trông bọn nhỏ?”
Nơi này xa lạ, Văn Cảnh Huy căn bản không nghĩ đến việc nhờ người trông hai đứa nhỏ. Nếu chẳng may bị lừa bán thì sao? Hắn chắc chắn khóc chết mất!
“Không cần tự mình đi, đưa chút tiền là có người lo liệu.” Ở nha môn, chỉ có bạc mới khiến sự việc trôi chảy.
“Vậy thì tốt rồi!” Văn Cảnh Huy nghĩ ngợi: “Có cần lý trưởng xác nhận gì không?”
“Ừm, ta không có.”
“Vậy có thể dùng tiền giải quyết không?”
“Hẳn là được, nhưng tốn kém hơn chút.”
“Tốn tiền không thành vấn đề!”
Văn Cảnh Huy vừa nói vừa thò tay vào ống tay áo, lấy ra bốn thỏi vàng đặt trước mặt võ đại: “Nhìn xem, chừng này đủ không?”
Võ đại trừng mắt nhìn chằm chằm!
Văn Cảnh Huy nheo mắt cảnh giác. Nếu võ đại dám nổi lòng tham, hắn sẽ lập tức chui vào không gian, kéo theo võ đại cùng biến mất!
Bên trong không gian, hắn là thần!
Chỉnh đốn võ đại? Không thành vấn đề!
Hơn nữa, có khi còn kiếm thêm được một nhi một nữ nữa đấy!
Những thỏi vàng này là loại nhỏ nhất trong không gian của hắn, mỗi thỏi nặng 50 khắc, bốn thỏi tổng cộng 200 khắc. Ở thời đại của hắn, đây cũng được xem là một số tiền khá lớn, còn ở nơi này, tám phần là một khoản tiền khổng lồ.
Võ đại nhanh chóng duỗi tay cầm vàng…
Văn Cảnh Huy lập tức căng thẳng, đề phòng cao độ…!
“Cất đi nhanh!” Võ đại trực tiếp nhét vàng trở lại tay Văn Cảnh Huy: “Đêm hôm khuya khoắt, vẫn còn ở bên ngoài, sao ngươi có thể bất cẩn như vậy? Nếu bị người khác biết ngươi mang theo nhiều tiền trên người, chẳng phải sẽ có kẻ đến gây phiền phức sao?”
Văn Cảnh Huy ngơ ngác hỏi võ đại: “Nhiều tiền lắm sao?”
“Rất nhiều!” Võ đại gật đầu khẳng định.
Văn Cảnh Huy lại nhét tiền trở lại tay võ đại: “Vậy ngươi giữ lấy đi, ta không thiếu tiền.”
Võ đại im lặng nhìn Văn Cảnh Huy.
Văn Cảnh Huy trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn? Không phải nói sẽ nghe ta sao?”
Võ đại: “……!”
“Ngày mai ngươi đi đổi tiền, sau đó đến nha môn mở tài khoản lập hộ, nếu cần thì cho thêm chút bạc, tốt nhất là để mảnh đất chúng ta ở có thể tự lập thành một thôn riêng.” Văn Cảnh Huy thực sự không có chút ấn tượng tốt nào với cái thôn Tam Hợp kia, đặc biệt là vị lý trưởng nơi đó.
Chuyện của nhà họ Võ, bọn họ không thể nào không biết, vậy mà vẫn mặc kệ, để mặc Võ Đại bị dồn vào đường cùng cũng không thèm can thiệp!
“Tự lập một thôn?” Võ Đại hơi sửng sốt, trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này.
“Bằng không thì sao?” Văn Cảnh Huy trợn mắt không chút khách khí: “Cái thôn đó có gì hay ho chứ? Nếu nó tốt thì nhà chúng ta đã không rơi vào tình cảnh này!”
Võ Đại lại im lặng không nói.
Chỉ cần nhắc đến chuyện này, hắn liền dùng hành động để thể hiện thế nào là ‘Trầm mặc là vàng’.
“Thôi bỏ đi, đổi đề tài khác!” Văn Cảnh Huy khoát tay, chuyển sang chuyện khác: “Ngày mai mua giúp ta ít giấy và bút mực, ta có việc cần dùng; còn nữa, sau khi đổi tiền xong, đi mua cho mình mấy bộ quần áo, giày dép gì đó, bộ đồ trên người ngươi không hợp lắm đâu.”
Khi không có ai thì mặc gì cũng được, nhưng bây giờ không thể tùy tiện nữa. Tuy trong thành ban đêm đèn đóm lờ mờ, nhưng Văn Cảnh Huy vẫn nhìn ra được mình có chút không hòa nhập với nơi này. May mà đây là vùng biên cương hẻo lánh, người dân chỉ quan tâm ăn no mặc ấm, ít ai để ý những chuyện khác, bằng không bọn họ với bộ dạng lôi thôi này vừa bước vào thành đã bị người ta chú ý rồi.
“Ừ.” Võ Đại đồng ý, đúng là quần áo hiện tại của hắn có phần chói mắt.
“Còn nữa, xem thử có thể mua được đất không, xây nhà, ít nhất cũng phải có khế ước đất đai, hiểu chưa?”
“Hiểu!” Võ Đại là người thật thà, nhưng trong lòng nghĩ gì thì không ai biết.
“Đúng rồi, gần đây có sơn trại thổ phỉ nào không?” Văn Cảnh Huy nhớ lại khe núi gần đó hình như có bóng dáng nhà cửa.
“Không có.”
“Không thể nào! Ta rõ ràng thấy có mái nhà!”
“Đã sớm hoang phế.” Có nhà không có nghĩa là có người ở.
“Hả? Sao lại vậy?”
“Đại quân đi ngang qua, tiện tay dẹp sạch phỉ.”
“Oh? Trong thôn có ai biết chuyện này không?”
Võ Đại không trả lời.
Văn Cảnh Huy nhìn hắn, phát hiện người này lại ngậm chặt miệng, chỉ lắc đầu. Xem ra, người trong thôn không hề biết chuyện này.
Vậy sao Võ Đại lại biết? Hơn nữa, hắn đã biết mà lại không nói với dân làng sao?
Văn Cảnh Huy định hỏi, nhưng nghĩ lại chắc cũng không moi được gì từ miệng hắn.
Người này miệng kín như hến, cứ động một chút là im bặt!
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra được gì, hắn dứt khoát không nghĩ nữa: “Thế thì tốt, ít ra chỗ này cũng an toàn.”
“Muộn rồi, ngủ đi thôi, mai còn nhiều việc phải làm!” Văn Cảnh Huy nhìn sắc trời, bên ngoài tối đen như mực, chỉ có ánh sao lấp lánh. Hắn muốn xem giờ nhưng không có đồng hồ, mà lấy trong không gian ra thì lại không hợp lý!
“Ừ.” Võ Đại đứng dậy, đi ra gian ngoài ngủ. Để bọn nhỏ ngủ một mình trong phòng là không thể nào, hắn không yên tâm, nên hắn ngủ bên ngoài, còn Văn Cảnh Huy ngủ cùng bọn nhỏ trong phòng trong.
Nằm trên giường đất, Văn Cảnh Huy trằn trọc không ngủ được. Trong đầu hắn là một mớ suy nghĩ rối ren—bọn họ cần một ngôi nhà chắc chắn, ấm vào đông, mát vào hè, một ngôi nhà đúng nghĩa.
Ngôi nhà này phải do chính hắn thiết kế, vì hắn không tin ai ở nơi này.
Bọn họ còn cần hai con bò, một chiếc xe; nồi niêu bát đĩa; ngũ cốc lương thực; bàn ghế; các loại đồ dùng sinh hoạt...