Edit Ngọc Trúc
“Là ta mời hai vị tới.” Văn Cảnh Huy đứng trên nền tuyết, xoay người lại nhưng không nhích bước.
“Văn tú tài?” Phùng lão gia tử  nheo mắt nhìn, chẳng phải là tiểu tử nhà họ Văn đó sao? Sao vừa tảng sáng đã lò dò đến đây?
“Tiểu đại phu?” Lưu trấn trưởng thấy hắn cũng hết sức kinh ngạc.
“Mời hai vị đến đây là vì một chuyện.” Văn Cảnh Huy nghiêm túc nói, vẻ mặt đường hoàng: “Nhân lúc đi chung xe với Võ đại ca và Kỷ Cương để ra huyện thành mua giấy Tuyên Thành và bút mực, rau xanh hợp tác của chúng ta với Võ đại gần như dùng hết giấy, nên mới mượn đường mà đi. Phía trước còn có xe ngựa của Kỷ Cương và Mục Túc.”
Kỷ Cương tuy không rõ đầu đuôi ra sao, nhưng sắc mặt không đổi, gật đầu phụ họa: “Đúng thế! Giấy Tuyên Thành của Văn tiên sinh quả thật chỉ còn chưa đầy một tờ, mấy đứa chúng ta luyện chữ không ít, cũng làm Văn tiên sinh thêm phiền toái.”
Nhưng nói cho đúng thì là do Văn Cảnh Huy ép bọn họ học viết chữ, lại còn dùng loại giấy tốt, mực tốt, cuối cùng giấy Tuyên Thành cắt thành mảnh nhỏ lại bị hắn dùng để... gói rau xanh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play