Lý Trường Sinh tiếp tục giải thích: “Ta cố gắng giao lưu với thần ý của Mộc

Kiếm Tiên, trực tiếp nắm giữ toàn bộ kiếm chiêu, hành động này làm cho

nguyên thần thứ hai của vị kia tức giận. May mà Mộc Kiếm Tiên kiếm pháp

siêu tuyệt, áp chế phần lớn nguyên thần thứ hai của hắn ở trên tầng thứ ba.”

Hắn còn chưa nói hết, liền nghe thấy các sư huynh đệ bên trong điện ‘xì’ một

tiếng.

Tất cả mọi người đều thoải mái.

Còn tưởng rằng Lý mì vắt này có thể tự mình đối kháng với nguyên thần thứ hai

kia, kết quả lại là dựa vào Mộc Kiếm Tiên người ta mới bảo vệ được cái mạng

này.

Lý Trường Sinh thấy thế, sắc mặt không khỏi đen xì, tức đến mức run rẩy.

Hắn cố nén cơn giận trong lồng ngực, một đôi mày trắng không gió tự bay: “Có

điều, ngoài nguyên thần thứ hai ra, thì vị Cổ thần kia còn lấy máu thịt bản thân

để chế tạo ba dòng dõi, cấp độ hẳn là chưa đến tam phẩm, nhưng có thể mượn

dùng lực lượng Thời Chi Ngân.”

“Dù tồn tại nhị phẩm tam phẩm gặp phải chúng nó, cũng có nguy cơ bị giết

chết. Vết thương trên tay ta cũng là do một trong số đó chém bị thương khi ta

đang đối kháng với nguyên thần thứ hai của Cổ thần.”

“Phiền phức nằm ở chỗ này, mục đích khi Cổ thần sáng tạo ba thứ kia, chính là

vì che giấu kiếm chiêu của Mộc Kiếm Tiên. Sở Hi Thanh bây giờ vẫn bình yên

vô sự, là do hắn vẫn chưa nhìn thấy toàn bộ kiếm chiêu. Một khi Sở Hi Thanh

tiếp xúc với chân ý của kiếm chiêu này, nhất định sẽ kinh động đến ba thứ kia,

khi đó thì xong rồi!”

Lúc này, bầu không khí trong Đạo Nhất điện nhất thời lạnh lẽo như băng.

Chư vị đại trưởng lão ở trong điện đều là hai mặt nhìn nhau, sắc mặt ngưng

trọng.

Lợi ích khi cứu viện Mộc Kiếm Tiên đúng là rất lớn, nhưng bọn họ không muốn

Huyết Nhai thánh truyền của mình sa vào nguy hiểm.

Đại trưởng lão Yến Quy Lai ngẩng đầu nhìn chín đồ án do Lý Trường Sinh vẽ,

sau đó nhíu mày nói: “Tông chủ, đồ án này của ngươi không hoàn chỉnh, là do

sơ sẩy nên vẽ sai sao?”

“Hoàn chỉnh mới là lạ.” Lý Trường Sinh bất mãn hừ nhẹ một tiếng: “Ta ở ngoài

bí cảnh, há có thể nhìn được hoàn chỉnh?”

Bằng không thì hắn cần gì phải mạo hiểm mà trực tiếp tiếp xúc với thần niệm

của Mộc Kiếm Tiên?

Yến Quy Lai lòng thầm nói cũng đúng.

Hắn thất vọng không thôi.

Chín đồ án này vốn chỉ là một phần chín của kiếm chiêu hoàn chỉnh, Lý Trường

Sinh lại không thể vẽ chân ý ở trong đó, vậy còn lâu mới có thể thôi diễn ra

kiếm chiêu hoàn chỉnh.

Hắn tự tin ngộ tính của mình ở trên Lý Trường Sinh.

Chuyện mình không làm được, người khác nhất định cũng không làm được, Lý

Trường Sinh cũng không được.

“Muốn giải quyết vấn đề này cũng đơn giản, tông chủ có thể báo cho Sở Hi

Thanh, để hắn từ bỏ đi nghiên cứu bộ phận tiếp theo của kiếm chiêu.”

“Không làm nổi.” Lý Trường Sinh vẫn rất nghiêm túc, con mắt to như hạt đậu

xanh kia có hơi chột dạ: “Ta đã kinh động đế nguyên thần thứ hai của vị kia,

hắn đã đề phòng ta rồi. Bây giờ đừng nói là ta, mà bất cứ kẻ nào cũng đừng

hòng đưa một khí một vật, một âm một chữ vào bên trong.”

Hắn phát hiện nhiệt độ bên trong Đạo Nhất điện lại âm trầm hơn mấy phần.

Bao quát cả đại trưởng lão Vương Bạch Mi, tất cả đều quét mắt nhìn hắn với

ánh mắt ác liệt như đao.

Thì ra tất cả nguy cơ đều bắt nguồn vì vị tông chủ này manh động.

. . .

Hai mươi tám ngày sau, trước Tham Thiên thụ.

Sở Hi Thanh đang vỗ cánh, nghiên cứu hoa văn trên thân cây đại thụ này.

Tham Thiên thụ cũng là một cây Huyết tùng.

Nó cực kỳ to lớn, cao tầm hơn 300 trượng, thân cây cần 300 người mới có thể

ôm hết.

Nếu như nhìn từ khoảng cách mười mấy dặm, tán cây Tham Thiên thụ khổng lồ

và hùng vĩ tựa như một ngọn núi lớn.

Vỏ của Tham Thiên thụ có từng cái từng cái khe nhăn nhúm và nhằng nhịt.

Những thứ này nhìn qua thì không có gì khác thường, cũng không có gì không

giống với vỏ cây bình thường.

Bằng không thì cũng không đến nỗi vạn năm qua mà không có ai phát hiện bí

ẩn của Tham Thiên thụ.

Chỉ có Tần Mộc Ca quét ngang vô địch trong bí cảnh thời gian, nhàn rỗi đến

phát chán.

Nàng buồn bực ngán ngẩm, bắt đầu nghiên cứu Tham Thiên thụ, muốn biết vì

sao cái cây này lại có thể cao to như vậy, hơn nữa còn có thể hấp thủ một nửa

lực lượng Mộc linh ở trong bí cảnh.

Khi đó, Tần Mộc Ca quan sát toàn bộ Tham Thiên thụ, mới phát hiện hoa văn

vỏ cây còn có huyền cơ khác, bên trong cất giấu chín bức Chân Ý Đồ.

Chính là cái cây Tham Thiên thụ này đã thúc đẩy Tần Mộc Ca đi nghiên cứu

chín nơi dị thường trong bí cảnh.

Vỏ cây Tham Thiên thụ có diện tích cực lớn, Tần Mộc Ca phải mất gần ba ngày

mới có thể phân tích chín bức Chân Ý Đồ kia.

Đáng tiếc là nàng không thể nghiên cứu ra áo nghĩa căn bản của Chân Ý Đồ,

nên không thể vẽ Chân Ý Đồ, mà chỉ vẽ được hình.

Bởi vậy, Sở Hi Thanh vẫn phải tự mình đến xem, tự phỏng đoán, tự nghiên cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play