Lưu Nhược Hi cũng hoàn toàn không thèm để ý đến đám đệ tử đang quan sát và

nghị luận ầm ĩ ở bên dưới, ánh mắt nàng như ưng, cực kỳ tập trung vào đối thủ

Vi Sinh Lương của mình.

Chỉ cần đánh bị người này, nàng có thể tiến vào vị trí 15 trên Thông Thiên

Bảng.

Kỳ U Châu – Thanh Vân Bảng tiếp theo, sẽ có một chỗ cho nàng.

Mà lúc này, Lục Loạn Ly đang khoanh tay trước ngực ở trong đám người bên

dưới, nàng đang nhìn Lưu Nhược Hi với ánh mắt khó hiểu: “Cũng không biết

Sở Hi Thanh đã nói gì với nàng? Làm cho nàng vội vàng như vậy? Trong sáu

ngày mà liên tục đánh ba mươi chín trận, một ngày phải khiêu chiến bảy tám

lần, rõ ràng là còn ba tháng nữa mới mở cửa sơn môn, cần phải vội vàng như

vậy sao?”

Đối tượng nói chuyện của nàng, chính là Sở Vân Vân.

Lúc này Sở Vân Vân cũng đứng ở trong đám người.

Nàng đến Hạ viện để học tập pháp thuật, tình cờ cũng đến xem Lưu Nhược Hi

đánh lôi đài.

Sở Vân Vân đến đây chủ yếu là vì đặt cược.

Hạ viện của Vô Tướng thần tông bây giờ, không có nhiều người biết quan hệ

của nàng và Lưu Nhược Hi, nên nhà cái cũng đồng ý nhận khoản tiền cược của

nàng.

Đáng tiếc là Vô Tướng thần tông cấm đánh cược, cho nên mấy nhà cái ở Hạ

viện này đều không to lắm.

Nhà cái lớn nhất chính là Phương Bất Viên, nhưng hắn đã tiến vào bí cảnh thời

gian, trong một tháng là không có hi vọng.

Sở Vân Vân cẩn thận quan sát đối thủ của Lưu Nhược Hi, lòng thầm nói tiền

tiêu vặt này là ngon rồi, trong miệng thì lại hờ hững: “Huynh trưởng nói nàng

không so được với Lương Thần, Nhược Hi xuất thần bình thường, không có tiền

bạc, con đường tu hành nhất định sẽ khó khăn. Huynh trưởng đương nhiên sẽ

giúp nàng một phần, vấn đề là bản thân hắn cũng thiếu tài nguyên, không thể

nào ôm nhiều việc.”

“Vì vậy, leo Thông Thiên Bảng chính là lối thoát tốt nhất của Nhược Hi. Nàng

thể hiện thiên phú càng mạnh, võ đạo càng xuất chúng, thì sẽ nhận được càng

nhiều tài nguyên từ Vô Tướng thần tông.”

Lục Loạn Ly cau mày liễu: “Vấn đề là làm như vậy thì Nhược Hi nhất định sẽ

bị đồng môn ghen ghét, cây cao luôn đón gió lớn.”

Sở Vân Vân thì lại có ý kiến khác: “Cây cao bị gió thổi lật, thì làm sao có thể

trở thành cột chống giữa rừng cây? Con đường tu hành, nhất định phải đi ngược

dòng nước, biết khó mà vẫn tiến lên, có dũng khí đối mặt với phong ba bão

táp.”

Lúc này, dường như nàng nghĩ đến điều gì đó, lại liếc mắt nhìn Lục Loạn Ly với

vẻ trêu chọc: “Đúng rồi, còn có một chuyện muốn nói với Lục sư tỷ. Vô Tướng

thần tông đã sắp xếp cho huynh trưởng vào ở Thiên Lan cư, chính là nơi ở cũ

của Tần Mộc Ca tại Vô Tướng thần sơn, bên trong có rất nhiều đồ vật mà Tần

Mộc Ca để lại. Đáng tiếc, Lục sư tỷ bây giờ vẫn là đệ tử ký danh, không vào

được.”

Khóe mắt Lục Loạn Ly nhất thời giật giật.

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía mấy chữ ‘Thông Thiên bảng’ được treo ở trên

tường đá rộng lớn kia. Song quyền không khỏi nắm chặt, trong mắt lại lộ ra một

luồng sát khí.

Lục Loạn Ly bỗng nhiên cảm thấy Sở Vân Vân nói rất có đạo lý.

Không bị người ghen ghét là hạng xoàng xĩnh!

Thiên Lan cư rất có thể sẽ có manh mối của Nghịch Thần Kỳ, không lo nghĩ

nhiều như vậy nữa . . .

Mà lúc này, trọng tài trên võ đài đã nhận được tín hiệu từ Tần Trường Khanh.

Đại trưởng lão Lư Thủ Dương cũng đến, trận chiến này có thể bắt đầu rồi.

“Hai vị chú ý!”

Trọng tài nhìn hai người với ánh mắt nghiêm túc: “Khi tiền rơi xuống, liền có

thể ra tay. Người làm trái quy tắc sẽ bị xử thua. Đồng môn so tài, chạm đến là

dừng. Người trái với môn quy, cố tình đả thương người sẽ bị trừng phạt.”

Lúc này, ngón tay phải của hắn bắn ra một viên tiền đồng.

Lưu Nhược Hi xưa này đều không thích nói nhiều. Vi Sinh Lương ở đối diện

cũng là người tàn nhẫn không nhiều lời.

Hai người đều yên lặng, chờ đợi đồng tiền kia rơi xuống.

Theo một tiếng ‘cheng’ nhẹ vang lên, hai người gần như đều rút đao kiếm cùng

một lúc.

Tu vị của Vi Sinh Lương là thất phẩm thượng, cao hơn Lưu Nhược Hi tận nửa

phẩm.

Nhưng đao kiếm của hai người lại va chạm ở giữa lôi đài cùng một lúc, tia lửa

bắn tung tóe.

Sau khi giao thủ chiêu đầu tiên, Vi Sinh Lương liền yên tâm.

Lực lượng của nữ tử này vốn yếu hơn hắn một bậc, lại dùng song đao, vì chỉ

cầm đao bằng một tay nên lực lượng lại càng yếu hơn. Song phương giao thủ

một hiệp, nữ tử này đã bị ép lùi một bước.

Đao nhanh thì đúng là rất nhanh, nhưng cũng sàn sàn với hắn thôi.

Nhưng đây là kết quả khi đối phương sử dụng bí pháp cực chiêu, toàn lực bạo

phát ra mười hai phần sức lực, không thể kéo dài.

Mà tay phải của đối phương đã bị hắn đẩy ra xa xa.

Ngay khi Vi Sinh Lương bước nhanh về phía trước, chém ra kiếm thứ hai, Lưu

Nhược Hi lại chém một đao bằng tay trái.

Đây cũng là một thức bí pháp cực chiêu giống như tay phải, chỉ là thay bằng

đao bên tay trái.

Cực chiêu – Phong Xế Lôi Hành!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play