Sở Vân Vân thấy thế thì dở khóc dở cười: “HIện giờ ta chỉ có thể uống ba mươi

ngụm một ngày, nhiều hơn cũng không luyện hóa được.”

Mặt Sở Hi Thanh nhất thời hiện lên vẻ tiếc nuối không thôi: “Vậy ngươi uống

nhiều một chút, rồi dự trữ lại.”

“Ngày mai đi.” Sở Vân Vân lắc đầu: “Khoảng tầm mười ngụm máu tươi là có

thể tinh luyện thành một giọt tinh hoa. Một giọt tinh hoa có thể để ta sử dụng

Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết lục giai khoảng trăm cái hô hấp, vấn đề là trái tim

của ta chỉ có thể dung nhập hai mươi giọt tinh huyết.”

Cái này đã rất tốt, sử dụng Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết lục giai trong thời gian

hai ngàn cái hô hấp, có thể khôi phục ba phần vạn chân nguyên của nàng trong

lúc chiến đấu rồi.

Là mỗi một hô hấp, khôi phục ba phần vạn. . .!

“Có điều.” Mắt Sở Vân Vân hiện lên một tia chờ mong: “Cũng sắp đến kỳ hạn

nửa năm rồi đúng không? Một tháng tiếp theo, huynh trưởng ngươi phải cố

gắng một chút, tu luyện ba môn võ học và hai môn võ ý kia lên càng cao càng

tốt. Còn nữa, cũng phải ôn lại Thiết Sơn Trạch Huyết thuật đi, khóa chặt mấy

thiên phú huyết mạch kia lại.”

Lúc đầu Sở Hi Thanh vẫn không hiểu, sau đó mới ý thức được nàng đang nói

đến Huyết Nguyên Đồ Trụ và Nhiên Huyết pháp tế.

Mỗi nửa năm, võ tu có thể tham dự Nhiên Huyết pháp tế một lần.

Bây giờ đã là cuối tháng năm, khoảng cách với Nhiên Huyết pháp tế ở võ quán

Chính Dương đã gần nửa năm.

Mà trình độ võ học của hắn càng cao, lợi ích của Nhiên Huyết pháp tế cũng

càng nhiều và càng mạnh hơn.

Sở Vân Vân hiển nhiên là chờ mong Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết của hắn tiến

thêm một bước.

Tốc độ khôi phục của vị Bá Võ Vương này, hầu như quyết định bởi môn thiên

phú huyết mạch này của hắn.

Cũng đúng lúc này, một bóng người hư ảo đột nhiên xuất hiện ở trong gian

phòng.

Đó chính là Tông Tam Bình.

Sau khi thần niệm hóa thân của hắn xuất hiện, liền vẻ mặt nghiêm nghị mà quét

mắt nhìn tình hình bên trong phòng.

Sau đó, ánh mắt của vị này khóa chặt thi thể của hai tên sát thủ.

“Phong Xế Lôi Hành và Phi Lôi Trảm?”

Tông Tam Bình nhướng mày lên, trong mắt hiện ra vẻ ngờ vực: “Thú vị!”

Khi Tông Tam Bình vừa mới dứt lời, Lục Loạn Ly và Kế Tiễn Tiễn cũng dồn

dập chạy trở về phòng.

Lục Loạn Ly cau mày.

Nàng nói ra ngoài tìm hiểu tình hình, thật ra là muốn đi xem tình huống của Sở

Mính.

Sở Mính không chỉ là con gái của Kinh Tây Sở thị, mà còn là cháu ngoại của

thiên tử, sau lưng là hoàng thất và triều đình.

Nếu như người này nhận được Huyết Nhai thánh truyền, tuyệt đối là một tin tức

xấu đến cực hạn đối với Như Mộng sơn trang.

Vì vậy, Lục Loạn Ly muốn nhân cơ hội này, tìm tòi sâu cạn của Sở Mính.

Lại xem có cơ hội, một đao giết chết nữ nhân có thiên phú tu luyện Thần Ý Xúc

Tử Đao này không.

Lục Loạn Ly không ngờ mình vừa mới rời đi không lâu, lại bị người ta trộm

nhà, khiến Sở Hi Thanh bị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Hai người Chu Lương Thần và Lưu Nhược Hi ở phía sau cũng là sắc mặt tái

nhợt.

Bọn họ bảo vệ hành lang, vì muốn cung cấp báo động từ trước cho mấy người

Sở Hi Thanh, sợ bị người tập kích thì không kịp phản ứng.

Nhưng không ngờ sát thủ lại mạnh mẽ đánh xuyên vách tường và cấm chế trong

thuyền, để ra tay với Sở Hi Thanh.

Lại bởi vì khói đen có thể ngăn cản thần niệm, nên đến tận bây giờ bọn họ mới

phản ứng được.

Kế Tiễn Tiễn thì lại tràn đầy lạnh lùng.

Nàng chính là đi theo Lục Loạn Ly, muốn nhìn xem đàn chủ đàn chữ Loạn ở

bên cạnh Sở Hi Thanh này rốt cuộc là thế nào.

Kế Tiễn Tiễn ẩn núp ở bên người Sở Hi Thanh mấy tháng, đã sinh ra nghi ngờ

rất lớn với Lục Loạn Ly.

Điều này làm cho Kế Tiễn Tiễn sinh lòng hổ thẹn, nếu như do mình sơ sẩy mà

Sở Hi Thanh xảy ra chuyện gì, nàng sẽ hổ thẹn cả đời.

Nhưng khi Kế Tiễn Tiễn trở về phòng của Sở Hi Thanh, sau khi nhìn thấy rõ

ràng tình hình trong phòng thì lại ngây người, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn hai bộ

thi thể kia.

Vết thương và võ ý trên người hai bộ thi thể này, hoàn toàn tương tự với võ học

của nàng.

Không đúng! Đây quả thật là như chính nàng ra tay!

Kế Tiễn Tiễn cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải mình đã phân thân ra làm hai, một

đi theo dõi Lục Loạn Ly, một thì giết người ở đây.

Trong lòng nàng bỗng nhiên căng thẳng, nghĩ đến một khả năng khác.

Có phải Cẩm y vệ còn sắp xếp một cao thủ khác ở bên cạnh Sở Hi Thanh hay

không?

Người này muốn làm gì? Liệu có gây bất lợi cho Sở Hi Thanh hay không?

Lúc này, Tam Bình cư sĩ lại nghiêng người nhìn Kế Tiễn Tiễn một chút: “Duy ta

đao ý! Duy ta vô địch, tốt lắm.”

Hắn cười khẽ một tiếng, bóng người lập tức hóa thành rất nhiều linh quang, rồi

tiêu tán trong khoang thuyền.

Kế Tiễn Tiễn nhíu chặt lông mày, biết Tam Bình cư sĩ đã nảy sinh lòng nghi ngờ

với mình.

Nhưng mà người chém giết hai tên sát thủ này, thật sự không phải là nàng mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play