May mắn là Sở Như Lai không phải nhân vật trong giang hồ, bằng không với

cách làm người của hắn, chắc chắn sẽ bị các hảo hán giang hồ xem thường,

dùng nước bọt cũng đủ chết đuối.

Có điều, lão bộc chỉ là cung phụng của tứ phòng Sở gia, hơn nữa mới gia nhập

Sở gia được nửa năm, được tứ phòng Sở gia nuôi dưỡng.

Việc này, hắn cũng không tiện xen vào.

Sở Mính còn muốn nói gì đó, liền trong thấy Sở Hi Thanh đã đứng ở trung ương

boong thuyền, mắt nhìn nàng với vẻ nghi ngờ.

Sở Mính hừ lạnh một tiếng, lúc này đạp bước tiến về phía trước, đi đến trung

ương boong thuyền, cách Sở Hi Thanh khoảng ba trượng thì dừng lại.

Lần này, Mộc Chiêu Quang vẫn dùng tiền đồng của mình.

Mộc Chiêu Quang búng viên tiền đồng có khắc Đại Ninh thông bảo lên, khiến

nó vừa xoay tròn vừa bay lên không trung.

Cùng lúc đó, Địa thị dưới trướng Tam Bình cư sĩ cũng đã đi lên tầng ba ở đuôi

thuyền, đứng sau lưng Tam Bình cư sĩ.

“Chủ thượng, bàn đánh cược đã ổn thỏa, kim ngạch có hơi nằm ngoài dự đoán,

tổng cộng hơn 279 vạn lượng bạc. Hơn sáu phần mười trong đó đặt lên người

Sở Mính, hơn ba phần mười đặt lên người Sở Hi Thanh.”

“Không có gì kỳ lạ, đám tu sĩ tứ phẩm ngũ phẩm này rất có tiền.”

Tam Bình cư sĩ khoanh tay trước ngực, cũng không để ý lắm.

Những người trên thuyền này của hắn, tất cả đều không dưới lục phẩm.

Một cái pháp khí trên người bọn họ cũng có giá mấy vạn, thậm chí mười mấy

vạn lượng. Hơn nữa, có nhân vật giang hồ nào là không ăn cơm trên lưỡi đao?

Tất cả đều có máu đánh cược.

“Nhưng lại rất nhiều người đặt cho Sở Hi Thanh, điều này đúng là khiến ta bất

ngờ.”

“Tỷ lệ kèo của Sở Hi Thanh cao hơn Sở Mính nhiều.” Địa thị cười khổ đáp: “Ta

cảm giác cái này không tốt lắm, hai người này, một là Huyết Nhai thánh truyền,

một là Huyết Nhai dự bị, đều được tông môn coi trọng. Hai người này, ai thua

cũng không tốt.”

“Mặc kệ là ai thắng cũng không tốt, mấy vị trưởng lão mà biết thì chắc chắn sẽ

dạy dỗ ta.” Vẻ mặt Tam Bình cư sĩ lại tản mạn: “Vấn đề là Sở Mính chủ động

khiêu chiến, vị Sở sư đệ kia không thể lùi bước, chẳng lẽ ta còn có thể ngăn cản

bọn họ? Nói chung mặc kệ kết quả ra sao, chúng ta chỉ cần đảm bảo tính mạng

cho bọn họ là được. Vì vậy, bây giờ ta chỉ quan tâm thắng bại của bọn họ thôi,

ngươi nói ai sẽ chiến thắng?”

Địa thị lắc đầu: “Khó nói, theo lý thuyết thì khả năng thắng của Sở Mính cao

hơn, nàng chính là con gái của Ngụy quốc công và công chúa, pháp khí, chiến

đồ, truyền thừa võ đạo, thiên phú huyết mạch, tất cả đều không thiếu. Nhưng rất

nhiều người ở trên thuyền đều nhìn thấy đao của Sở Hi Thanh, thật sự là nhanh

như gió chớp, vượt xa người thường, ta cảm thấy tỷ lệ thắng của hắn còn lớn

hơn.”

Địa thị nói đến chỗ này, ánh mắt hơi khác thường mà nhìn sổ sách trong tay

mình: “Từ tiền đặt cược đến xem, nếu như Sở Mính thắng, chúng ta có thể kiếm

một khoản nhỏ, ba mươi hai vạn lượng. Trái lại, nếu như Sở Hi Thanh thắng,

chúng ta vừa hay lại không thua không thắng, tỷ lệ kèo của hắn khá là cao.”

Tam Bình cư sĩ không khỏi ngẩn người ra, liếc mắt nhìn về phía Sở Hi Thanh.

Lòng thầm nói, lẽ nào thực lực của người này còn hơn Sở Mính một bậc? Vượt

qua Sở Mính có tu vị lục phẩm thượng sao?

Thiên thị, Tiên thị và Linh thị ở bên cạnh hắn nghe vậy, không khỏi hiện lên vẻ

quái dị.

Bọn họ biết vận đánh cược của Tam Bình cư sĩ.

Từ khi chủ thượng của bọn họ tu luyện môn bí pháp liên quan đến khí vận và

Bình Thiên Kiếm, Tam Bình cư sĩ phàm là đánh cược, tuyệt đại đa số đều là

không thắng không thua.

Môn bí pháp khí vận kia có một điều kiện, chơi cờ, đấu rượu hoặc là đánh cược

thắng mười lần, hoặc là thua ba mươi lần.

Đây là một nghi thức, thực chất là đang đánh cược với thiên đạo, với thần linh.

Chỉ khi nào Tông Tam Bình hoàn thành nghi thức này, hắn mới có thể nắm giữ

bí pháp có thể đánh vỡ Vận mệnh chi luân (vòng tròn số mệnh), nắm giữ cây

cân khí vận kia.

Đáng tiếc là có nguồn sức mạnh trong cõi u minh, khiến cho Tam Bình cư sĩ

vẫn không thể toại nguyện.

Mặc kệ là Tam Bình cư sĩ đánh cược cái gì, kết quả cuối cùng đều là hòa, chơi

cờ hay đấu rượu thì cũng không ngoại lệ.

Có lúc thắng được một trận, nhưng trận tiếp theo lại thất bại, mặc kệ Tam Bình

cư sĩ cố gắng như thế nào, khi kết thúc thì đều là không thua không thắng.

Đừng nói là thắng, Tam Bình cư sĩ muốn thua cũng không dễ.

Vì vậy, ba người vừa nghe thấy tình hình như vậy, trong lòng đều không hẹn mà

dâng lên một ý nghĩ.

Chủ thượng nhà mình có thể lại ngã ở đây, vị Huyết Nhai dự bị kia có khả năng

thắng rất lớn.

Ngay khi chủ tớ mấy người Tam Bình cư sĩ và đạo thị trò chuyện, đồng tiền của

Tử Mi Đao – Mộc Chiêu Quang rốt cuộc cũng rơi xuống boong thuyền, phát ra

một tiếng ‘cong’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play