Tử Mi Đao – Mộc Chiêu Quang chính là một trưởng lão của Bạch Hổ môn, là

một cao thủ tứ phẩm có tiếng ở phương bắc.

Người này cũng lên thuyền từ Bồng Lai Bất Dạ thành, để trở về phương bắc.

“Có thể!’ Tam Bình cư sĩ hóa thành một đoàn sương khói, trở về lầu các ở đuôi

thuyền.

Hắn đứng trên đỉnh tầng ba, ánh mắt u ám nhìn xuống boong thuyền phía trước.

Lúc này, có một người đàn ông trung niên tóc tím mày tím, ngũ quan mạnh mẽ,

biểu hiện cứng nhắc đi ra từ trong đám người.

Đó chính là Tử Mi Đao – Mộc Chiêu Quang.

Vẻ mặt của hắn có chút không vui.

Mộc Chiêu Quang cũng nhận ra, Chúc Không Minh khiêu chiến Sở Hi Thanh,

rõ ràng là có âm mưu gì đó.

Chúc Không Minh này, rất có thể là còn có mục đích gì đó.

Cái tên này có thể leo lên Thần Tú Thập Kiệt đao, chắc chắn sẽ không ngu đến

mức vì một cây đao mà đi đắc tội với Tam Bình cư sĩ và Vô Tướng thần tông.

Nhưng người này hết lần này đến lần khác lại cứ làm như vậy.

Mộc Chiêu Quang không muốn cuốn vào chuyện này.

Nhưng nếu đối phương đã chỉ mặt gọi tên, Mộc Chiêu Quang chỉ có thể cố hết

sức.

Dù sao hắn chỉ là người làm chứng.

Tử Mi Đao – Mộc Chiêu Quang đi đến chính giữa boong thuyền phía trước, sắc

mặt bình tĩnh nói: “Hai vị, các ngươi có cần thời gian chuẩn bị không?”

Hắn hỏi chính là Chúc Không Minh.

Người này vừa mới bị kiếm ý của Tam Bình cư sĩ áp bức, nguyên thần bị

thương nhẹ.

“Không cần!”

Chúc Không Minh nở nụ cười, hắn lấy ra một viên đan dược màu tím, quơ quơ

với Sở Hi Thanh: “Thanh Ninh Thần Tâm đan, chuyên dùng để khôi phục

nguyên thần, không ngại chứ?”

Hắn nuốt viên đan dược to bằng đầu ngón tay vào, đồng thời đi đến bên cạnh

Mộc Chiêu Quang: “Nếu như Sở huynh không có ý kiến, vậy thì bắt đầu luôn

đi, ta đã không thể chờ đợi được nữa rồi.”

Sở Hi Thanh thấy buồn cười, cũng đi đến vị trí cách Chúc Không Minh ba

trượng rồi dừng lại.

Tử Mi Đao – Mộc Chiêu Quang cũng không dây dưa dài dòng, hắn lấy một viên

tiền đồng từ trong tay áo ra: “Chú ý, khi tiền rơi xuống, liền có thể ra tay. Người

làm trái quy tắc, coi như bại trận.”

“Các ngươi đã quyết thắng bại, cũng phân sinh tử, ta sẽ không can thiệp vào

trận đấu này, trừ phi các ngươi sử dụng thủ đoạn nằm ngoài võ đạo, hoặc là có

bất cứ ngoại lực nào can thiệp vào.”

Sau khi hắn nói xong, liền ném đồng tiền lên trên, mãi đến tận mười trượng, thì

nó mới xoay tròn mà rơi xuống.

Lúc này, Tam Bình cư sĩ Tông Tam Bình đứng ở trên tầng ba, sắc mặt hắn âm

trầm mà dặn dò hai đạo thị của mình.

“Liên hệ với Thiên Cơ lão nhân, điều tra tất cả bối cảnh của Chúc Không Minh

này! Để cho hắn cứ việc ra giá, nhiều nhất là một khắc thời gian, ta phải biết tất

cả mọi thứ về Chúc Không Minh này.”

Thiên Cơ lão nhân, chính là chủ nhân Thiên Cơ các, một tay sáng lập Thiên Cơ

Võ Phổ, cũng là cao nhân Thiên Bảng. Người này cũng là con buôn tình báo lớn

nhất trong thiên hạ.

“Còn nữa, bảo hai người Thiên thị và Địa thị chuẩn bị, nếu như người này còn

sống, ta không cho phép hắn còn sống sót mà rời xa nơi này ngàn dặm! Không

đúng. . .”

Tông Tam Bình hơi suy tư: “Trên người kẻ này nhất định có phương pháp thoát

thân, cũng nhất định có cao thủ tiếp ứng. Thiên thị, ngươi đi vào kho, lấy thứ

kia ra cho ta.”

Kiếm Tàng Phong đứng ở sau lưng hắn, vẻ mặt hơi động: “Sư huynh lo lắng

đây là một cái bẫy? Có thể là vì dụ dỗ ngươi truy sát?”

“Ta không xác định, nhưng không thể không đề phòng.”

Tông Tam Bình cười lạnh một tiếng: ‘Người này là hạng 6 Thần Tú Thập Kiệt

đao, tương lai sẽ trở thành Thiên trụ. Nếu như chỉ vì thăm dò Huyết Nhai dự bị

của chúng ta, mà vứt bỏ một thiên kiêu như vậy, há không phải là rất thiệt thòi

sao?”

“Nhưng mặc kệ bọn họ có mục đích gì, là muốn mai phục vây giết hay là muốn

điệu hổ ly sơn, thì Tông mỗ đều sẽ để cho bọn họ biết, bọn họ tính toán nhầm

người rồi. Tài năng của Tông mỗ bình thường, đời này duy chỉ có cẩn thận mà

thôi.”

Kiếm Tàng Phong gật đầu, chuyển tầm mắt về phía hai người Sở Hi Thanh và

Chúc Không Minh.

Hắn ngưng thần chú ý, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.

Lần này, hành trình lên phương bắc của Sở Hi Thanh còn chưa bắt đầu, mà đã

có phong ba như vậy rồi.

Có thể tưởng tượng được, hành trình lên phương bắc của Tông Tam Bình và Sở

Hi Thanh sẽ hung hiểm đến mức nào.

Bọn họ có thể đã đánh giá thấp sự kiêng kị của đám người kia với Thần Ý Xúc

Tử Đao và Huyết Nhai Đao Quân rồi.

Tông Tam Bình chỉ cho rằng Kiếm Tàng Phong lo lắng cho an nguy của Sở Hi

Thanh, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể yên tâm, dù thế nào thì hôm nay

hắn cũng không thua được.”

Lúc này, hắn phẩy tay áo, lập tức có một cây cân hư ảo xuất hiện ở trước người

của hắn.

Hai bên cán cân, đối ứng với Sở Hi Thanh và Chúc Không Minh.

Kiếm Tàng Phong thấy thế thì sững sờ, sau đó trong mắt hiện ra vài phần kinh

ngạc: “Tông sư huynh đã tu luyện thành công thức thứ ba của Bình Thiên

kiếm?”

Trong lời nói của hắn còn ngậm lấy ý mừng vô hạn: “Chúc mừng sư huynh, sắp

bước vào tam phẩm.”

Thật thì tu vị của người sư huynh này của hắn, đã đến tứ phẩm đỉnh phong từ

lâu rồi.

Vẫn dừng lại mà không tiến là bởi vì Tông Tam Bình lựa chọn một chi nhánh

của Vô Tướng công, yêu cầu của nó là dưới tình huống ‘công bằng’, một mình

săn bắt một phần tài liệu chính của bí dược.

Đây là bộ phận khó khăn nhất trong toàn bộ nghi thức thăng cấp.

Bởi vì phần tài liệu bí dược này, nhất định phải đến từ một con cự ma hai đầu

cấp bậc nhị phẩm, nhị phẩm là thấp nhất.

Mà bây giờ, nếu Tông Tam Bình đã tu luyện thành công thức thứ ba của Bình

Thiên kiếm, vậy thì có hi vọng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play