Trên mặt Diệp Tri Thu cũng ngậm lấy vài phần vui mừng: “Sử sư đệ, vài hôm

nữa thuyền Bình Thiên của Tam Bình sư huynh sẽ đi ngang qua Đông Châu, ta

chuẩn bị ngồi thuyền của hắn để đến Vô Tướng thần tông, ngươi có muốn đi

cùng hay không?”

Cách đây không lâu, Vô Tướng thần tông đã nhận định Sở Hi Thanh là Huyết

Nhai dự bị, Diệp Tri Thu thân là giáo đầu của hắn, tự nhiên là nước lên thuyền

lên, được một lượng lớn ‘thiện công’, cũng được thăng lên làm đệ tử nội môn.

Bây giờ nàng đã không thể chờ đợi được nữa, muốn đến Vô Tướng thần tông

ngay, dùng bí dược ngũ phẩm, lại nhận công pháp tu hành tiếp theo từ tông

môn.

Đáng tiếc là Thanh Hư Tử chỉ ở Đông Châu bốn ngày là đã trở về bản sơn Vô

Tướng thần tông, khi đó Diệp Tri Thu còn chưa kịp bàn giao công việc của

Đông viện, bằng không thì nàng đã đi cùng với Thanh Hư Tử rồi.

Kế Tiễn Tiễn nghe thấy hai chữ ‘Tam Bình’, ánh mắt lập tức co lại, trong con

ngươi hiện ra vài phần kiêng kị.

Sở Hi Thanh cũng cảm thấy hơi nghi ngờ: “Thuyền Bình Thiên? Chẳng lẽ là

một chiếc thuyền bay?”

“Đúng vậy!” Diệp Tri Thu hơi gật đầu: “Tam Bình sư huynh là đệ tử chân

truyền của tông ta, trong tay hắn có một chiếc phi thuyền cấp độ nhị phẩm,

trong vòng một ngày có thể bay hai vạn dặm. Khoảng cách từ Đông Châu đến

Vô Tướng thần tông phải mười vạn dặm, nếu như đi đường bộ thì phải mất mấy

tháng, nhưng nếu như đi thuyền của Tam Bình sư huynh, thì năm ngày là có thể

đến nơi.”

“Nếu như ngươi bỏ qua cơ hội này, thì trong thời gian ngắn sẽ không có cơ hội

như vậy đâu. Hơn nữa Tam Bình sư huynh là đệ tử chân truyền trong tông, sức

chiến đấu đuổi sát Địa Bảng, đủ để bảo vệ ngươi an toàn.”

Sở Hi Thanh nghe thấy mấy chữ ‘sức chiến đấu đuổi sát Địa Bảng’ thì lại rùng

mình.

Lúc này hắn đã chú ý đến vẻ dị dạng trên mặt Kế Tiễn Tiễn.

Sở Hi Thanh không khỏi cảm thấy tò mò: “Giáo đầu, vị Tam Bình sư huynh này

là nhân vật thế nào, hắn rất mạnh sao?”

Lúc này, hắn đã là đệ tử nội môn của Vô Tướng thần tông, theo lý mà nói thì có

thể gọi Diệp Tri Thu là sư tỷ, nhưng hắn vẫn quen gọi là giáo đầu.

“Đương nhiên là mạnh, hắn là một trong những Siêu thiên trụ của tông môn, là

Binh Thiên thánh truyền, tu luyện thành công Bình Thiên Kiếm.”

Diệp Tri Thu lắc đầu: “Nhưng người này cũng là một quái nhân, người này tự

lấy danh xưng là Tam Bình, tất cả thi đấu trong tông môn đều là hòa. Chơi cờ

với người khác cũng đều là hòa, chưa giờ có thắng bại. Hắn còn có một sở thích

là đấu rượu với người khác, nhưng kết quả cuối cùng đều là không thua không

thắng. Hắn và Kiếm Tàng Phong cùng với một người khác trong tông rất tâm

đầu ý hợp, được xưng là ‘Tam Hữu’. Lần này, Tông Tam Bình đến Đông Châu,

chính là vì tìm Kiếm Tàng Phong.”

Nàng lắc đầu, trong lời nói ngậm lấy vẻ khó mà tin nổi: “Nói đến thì Kiếm sư

huynh cũng thật sự là rất may mắn, Tông Tam Bình ở trong tông môn có danh

tiếng là mắt cao hơn đầu, chỉ nhìn người bằng nửa con mắt, nhưng lại khá là tôn

trọng Kiếm sư huynh, đồng ý làm bạn với hắn.”

Sở Hi Thanh không khỏi nhướng mày, nghĩ đến hôm ở tổng đà Hải Thanh

Bang.

Hắn đoán việc kia quá nửa là do Kiếm Tàng Phong làm.

Vị Kiếm sư huynh này rõ ràng là thâm tàng bất lộ.

Dường như vị Diệp giáo đầu này có hiểu lầm rất lớn với Kiếm sư huynh?

Nhưng đúng lúc này, Diệp Tri Thu lại nhìn vào phần eo của Sở Hi Thanh, ánh

mắt quái lạ: “Đây là đôi Kim Ngọc Lương Duyên đao? Kim Ngọc Lương

Duyên của Kỳ Đao ma tượng – Lệ Thiên Công? Mua từ Bảo Khí các sao?”

“Đúng vậy!” Sở Hi Thanh sờ sờ đôi song đao bên hông: “Giáo đầu cũng từng

nghe nói đến đôi song đao này?”

“Đương nhiên là từng nghe nói đến, đôi song đao này đã hại chết mấy người,

cộng thêm các nhân vật liên quan đến nó, có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh.”

Diệp Tri Thu cười khổ một chút: “Xem ra ngươi vô duyên với thuyền BÌnh

Thiên của Tam Bình sư huynh rồi. Kỳ Đao ma tượng – Lệ Thiên Công đang ở

trên thuyền Bình Thiên, có người nói là được một vị trưởng lão trong tông mời

đến Vô Tướng thần tông để luyện đao.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì ngẩn người, sau đó liền cười gằn một tiếng: “Ta cũng

không sợ hắn.”

Hắn còn chưa quyết định có ngồi thuyền Bình Thiên lên phía bắc hay không.

Nhưng tuyệt đối không phải vì sợ hãi kẻ này.

Diệp Tri Thu thì lại lắc đầu: “Vấn đề là trên thuyền Bình Thiên còn có rất nhiều

võ tu ngũ phẩm lục phẩm, đều là đệ tử nội môn ngoại môn của Vô Tướng thần

tông ta, tất cả đều đi theo Tam Binh sư huynh về bản sơn, tham dự thi đấu của

tông môn, thậm chí trong đó còn có một kẻ xếp hạng 6 trên Thần Tú Thập Kiệt

đao.”

Nàng đoán là chỉ cần Kỳ Đao ma tượng – Lệ Thiên Công hơi gây xích mích,

hứa hẹn sẽ luyện đao cho những người này, thì sẽ có rất nhiều người đi gây sự

với Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh nghe lời nói của Diệp Tri Thu, lúc đầu còn không cảm thấy gì,

nhưng khi nghe đến mấy chữ ‘hạng 6 trên Thần Tú Thập Kiệt đao’, nhất thời lại

hiện lên một tia vui mừng.

Mấy ngày gần đây, chữ ‘ác’ trong cột danh vọng của hắn đã biến mất, không thể

kiếm thêm điểm huyết nguyên, thu nhập giảm mạnh.

Sở Hi Thanh đang đau đầu vì chuyện này, không ngờ lần này lại có thể gặp mặt

hạng 6 Thần Tú Thập Kiệt đao. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play