Dựa theo lẽ thường, Sở Hi Thanh bị Án sát sứ ty truy nã, leo lên Hắc Bảng, Vô

Tướng thần tông nên từ bỏ Sở Hi Thanh, đuổi ra khỏi tông môn.

Nhưng mà ngày hôm nay, đại trưởng lão Thanh Hư Tử của Vô Tướng thần tông

lại đích thân đến đây.

Người này coi trọng Sở Hi Thanh nhiều đến mức khiến cho Hạ Hầu Nguyên

phải run sợ.

Hắn biết, khi Vô Tướng thần tông tuân theo quy củ, thì Hạ Hầu Nguyên là tam

phẩm Án sát sứ của triều đình, nếu như không chịu tuân theo quy củ, vậy hắn

chẳng là cái thá gì.

Trong vòng một tháng, hắn nhất định sẽ mất hết chức vị, cả nhà già trẻ đều gặp

phải tai ương ngập đầu.

Kiếm Tàng Phong lại cười một tiếng: “Không biết? Nói cách khác, đệ tử của Vô

Tướng thần tông chúng ta, chỉ cần không phải là Huyết Nhai dự bị thì có thể

mặc cho các ngươi bịa đặt tội danh rồi?”

Án sát sứ Hạ Hầu Nguyên nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ có thể ôm

quyền nói: “Không dám! Lần này là do hạ quan bị người khác lừa gạt che mắt!”

Thật ra Sở Hi Thanh tàn sát quan binh, tạo thành đại loạn ở quận Tú Thủy là

thật, tội danh là không có vấn đề.

Nhưng hắn làm sao dám nói như vậy ở trước mặt Thanh Hư Tử đại trưởng lão?

Thanh Hư Tử nghe vậy thì sắc mặt hờ hững như cũ, không tỏ rõ ý kiến.

Kiếm Tàng Phong thì lại khẽ lắc đầu: “Ta chỉ muốn biết, chuyện của Sở sư đệ,

nên giải quyết như thế nào?”

Lúc này, Tổng đốc Vương Thăng lại nhắc nhở đầy ‘thiện ý’: “Hạ Hầu lão đệ, có

lẽ ngươi còn không biết, Sở thiếu kỳ chủ là phó thiên hộ của Địa nha Cẩm y vệ,

lần này phụng mệnh Thiên hộ Tào Hiên của quận Tú Thủy, ẩn núp tại Thiết Kỳ

Bang để điều tra chuyện Tư Không Thiện cấu kết với nội phủ thái giám và các

thế gia đại tộc Tú Thủy, âm mưu tạo phản. Bây giờ tội danh đã được chứng

thực, chân tướng đã rõ ràng.”

Hạ Hầu Nguyên nghe vậy thì sững sờ, sau đó toàn thân liền nổi da gà, lạnh lẽo

đến tận xương tủy.

Hắn nghĩ thầm, hay cho Vô Tướng thần tông, hay cho một chiêu đổi trắng thay

đen!

Hắn vốn cho rằng mục đích của Vô Tướng thần tông chỉ là rửa sạch tội danh

cho Sở Hi Thanh, rút tên Sở Hi Thanh khỏi Hắc Bảng, dẹp loạn phong ba ở Tú

Thủy.

Nhưng không ngờ đối phương lại muốn đưa Tư Không Thiện và các thế gia đại

tộc của Tú Thủy vào chỗ chết!

Hạ Hầu Nguyên vừa lo lắng vừa suy nghĩ, nếu như Tư Không Thiện là phản tặc

mưu phản.

Vậy mình và Tư Không Thiện có cấu kết, tiền tài qua lại thì tính là cái gì, là

tòng phòng sao?

Trên người Hạ Hầu Nguyên không khỏi chảy ra nhiều mồ hôi lạnh hơn, ướt

đẫm cả áo.

Hắn thầm nghĩ, vị Thanh Hư Tử đại trưởng lão này, không hổ danh là trưởng

lão của thần tông, tàn nhẫn đến ghê người. . .

Ngay khi Hạ Hầu Nguyên đang chần chờ, quận thừa Hạ Hầu Đông ở phía sau

hắn bỗng nhiên mở miệng: “Tổng đốc đại nhân, Thái thú Tư Không Thiện đúng

là có âm mưu tạo phản. Mấy tháng trước hạ quan mới đến Tú Thủy để nhậm

chức, đã phát hiện Tư Không Thiện có dị thường, cho nên đã lá mặt lá trái với

hắn, cũng nắm giữ một ít bằng chứng mưu phản của Tư Không Thiện. Kẻ này

chính là di đảng của Lệ thái tử, vì vậy mới âm mưu làm phản, muốn lật lại bản

án cho Lệ thái tử. Tất cả hành động của chúng ta, đều là để mê hoặc Tư Không

Thiện.”

Án sát sứ Hạ Hầu Nguyên nhất thời thả lòng, lòng thầm nói tên khốn Hạ Hầu

Đông này cũng coi như nhanh trí, dùng phương pháp này để cho Hạ Hầu gia

thoát khỏi vụ án mưu phản này.

Vấn đề bây giờ là, Thanh Hư Tử và Kiếm Tàng Phong có đồng ý với cách nói

này hay không.

“Thì ra là như vậy.” Trên mặt Kiếm Tàng Phong rốt cuộc cũng hiện ra vài phần

ý cười: “Quận thừa đại nhân phải chịu nhục rồi, nhưng mà còn người này thì

sao? Hắn là Hạ Hầu Thâm đúng không?”

Kiếm Tàng Phong nhìn Hạ Hầu Thâm đang quỳ dưới đất, ánh mắt hiện lên thâm

ý: “Hắn sẽ không phải là mật thám mà Hạ Hầu đại nhân sắp xếp vào trong, đi

điều tra Tư Không Thiện chứ? Có người nói kẻ này cấu kết rất sâu với Tư

Không Thiện, cầm không ít tiền bạc của Tư Không Thiện, hơn nữa còn ra sức

làm việc cho Tư Không Thiện, đúng không?”

Án sát sứ Hạ Hầu Nguyên lòng đau như cắt, nhưng cũng hiểu, nếu như hôm nay

bọn họ không cho Vô Tướng thần tông một câu trả lời, thì không qua được cửa

này.

Hắn ôm quyền nói: “Tên nghiệp chướng này, mặc cho Vô Tướng thần tông xử

lý!”

Khóe môi Kiếm Tàng Phong vểnh lên, nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Tiểu sư đệ,

ngươi thấy thế nào?”

Sở Hi Thanh hiểu, Kiếm Tàng Phong giao quyền xử lý cho hắn là để cho hắn hả

giận.

Sở Hi Thanh cũng không làm kiêu, cúi đầu thổi hơi nóng trong chén trà: “Làm

phiền Tổng đốc đại nhân cho mượn vài ngươi, tìm một chỗ rồi chôn kẻ này đi.”

Người này đã đắc tội với hắn một lần, mà mọi việc cũng chỉ có một lần mà thôi.

Con ngươi Hạ Hầu Thâm trợn trừng trừng, hắn ngẩng đầu lên nhìn Sở Hi Thanh

với ánh mắt không dám tin tưởng.

Chôn? Là muốn chôn sống hắn sao?

Người này. . .sao hắn dám?

Hạ Hầu Thâm lại nhìn về phía cha mình, thấy Án sát sứ Hạ Hầu Nguyên không

nói một lời.

Hắn vẫn khom người như cũ, dáng vẻ cực kỳ thấp kém.

Hạ Hầu Thâm nhất thời bị một luồng sợ hãi đến cực hạn bao phủ lấy trái tim,

hắn bỗng nhiên đứng dậy, vô thức muốn chửi ầm lên, Kiếm Tàng Phong đã

đánh một đạo kiếm khí, trực tiếp đánh nát hàm riêng của hắn, lại xoắn lưỡi của

hắn thành thịt vụn. Kiếm khí còn làm cho Hạ Hầu Thâm bay ngược ra sau đến

mấy trượng, co quắp trên mặt đất.

Mà một lát sau, có mấy tên tráng đinh cao to vội vã đi vào phòng trà, mạnh mẽ

kéo Hạ Hầu Thâm đi ra ngoài, để lại một vệt máu dài

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play