Khoảng tầm một khắc thời gian sau, Sở Hi Thanh đã nhìn thấy một cái hồ lớn

có hơi khói mờ ảo ở phía xa xa.

Lúc này, vẫn có rất nhiều người đuổi theo hắn, mấy người Sơn Trùy – Chu

Minh Sơn và Huyết Phong Kiếm - Lý Đạo Quy, còn có một vị chỉ huy sứ ngũ

phẩm không biết tên, hơn hai mươi vị lục phẩm thượng, tất cả đều ở cách nơi

này ngoài mấy dặm.

Quỷ Ảnh Đao – Lữ Hàn và Huyết Vũ Kiếm – Ngự Xích Dương cũng ở trong số

đó, sắc mặt của hai người họ đều trắng bệch, máu nhuộm đỏ vạt áo trước ngực.

Hai người chỉ dùng đan dược chữa thương, lại xử lý qua loa một phen.

Tuy nhiên, thương thế của bọn họ rất nặng, trong cơ thể còn có Tam Tương đao

ý của Sở Hi Thanh, khó có thể trục xuất, sức chiến đầu đã là mười không còn

năm.

Theo Sở Hi Thanh càng ngày càng gần hồ Thái Tử, ánh mắt của những người

này đều là nghiêm nghị, mặt ủ mày chau.

Tất cả mọi người đều hiểu, một khi Sở Hi Thanh nhảy vào hồ Thái Tử, tất có

thể mượn thần thông của sát thi Hà La Ngư, trong thời gian cực ngắn sẽ thoát

khỏi bọn họ.

Tuy nhiên, bọn họ cũng chỉ có thể đuổi theo từ phía xa xa.

Cái này một là do tốc độ thủy độn của sát thi Hà La Ngư cực nhanh, không

nhiều người trong số bọn họ có thể đuổi kịp.

Hai là khi Sở Hi Thanh liên thủ với con Ngũ vĩ bạch điêu kia, sức chiến đấu cực

kỳ đáng sợ, mạnh như Quỷ Ảnh Đao – Lữ Hàn mà cũng không thể sống quá

một hiệp, khiến cho bọn họ vô cùng kiêng kị.

Ba là hai người Bát Tí Kim Cương Kiếm - Bộ Yên Thành và Diệp Tri Thu vẫn

đuổi theo ở phía sau, luôn kiềm chế và gây rối, khiến cho bọn họ không thể

không dùng toàn lực để ứng phó.

Tâm thần đang căng thẳng của Sở Hi Thanh, cũng thả lỏng một phần.

Hắn liếc mắt nhìn qua một bên: “Bạch Tiểu Chiêu, vì sao ngươi lại gọi ta là A

công? Đây là cách gọi phụ thân ở vùng Lê Sơn đúng không?”

“Chính là phụ thân!” Bạch Tiểu Chiêu nghiêng cái đầu nhỏ của mình: “Ngươi

cứu mạng ta, ta còn hút rất nhiều máu nhũ (vếu) của ngươi, đây là ân cho ăn và

tái tạo. Ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, vì vậy coi ngươi như cha.”

Nội tâm Sở Hi Thanh khá là phức tạp, một mặt là cảm thán Bạch Tiểu Chiêu

biết báo đáp, một mặt là lúng tung.

Hắn mới bao nhiêu tuổi, liền coi như cha?

Sở Hi Thanh lắc đầu: “Đừng gọi ta là A công, nếu như ngươi đồng ý, sau này

gọi ta là huynh trưởng đi!”

Bạch Tiểu Chiêu ngưng thần suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Cũng có thể!”

Bạch Tiểu Chiêu coi Ngọc tỷ, người nuôi nàng lớn lên như mẫu thân, nhưng

Ngọc tỷ cũng bảo nàng gọi tỷ tỷ.

Cái này cũng không có gì không tốt. . .

“Hôm nay nhờ có ngươi, cứu ta một mạng.” Giọng nói của Sở Hi Thanh hàm

chứa cảm kích: “Tuy nhiên, vì sao tu vị của ngươi lại cao như vậy? Khi còn ở bí

cảnh Lâm Hải, thì ngươi mới chỉ là cửu phẩm. Hiện giờ đã là lục phẩm thượng

rồi, đúng không? Trong vòng nửa năm mà đã vượt sáu cấp bậc, còn cả thiên phú

nữa, ngươi là huyết mạch Thất vĩ Phong Sinh thú, giờ đã là Ngũ vĩ rồi!”

Đây hoàn toàn là tầng thứ siêu thiên kiêu của nhân tộc, yêu tộc thì gọi là ‘Đế

mạch’.

Nếu như Bạch Tiểu Chiêu là nhân loại, nàng đủ để tiến vào mười vị trí đầu của

Thanh Vân Tổng Bảng rồi.

Sức chiến đấu của nàng bây giờ, thậm chí còn mạnh hơn cả Lục Loạn Ly lục

phẩm hạ.

“Là Đế Lưu Tương! Chính là lúc ăn tết, đó là kỳ Đế Lưu Tương sáu mươi năm

một lần của yêu tộc chúng ta, ngươi hẳn là nghe nói qua.”

Bạch Tiểu Chiêu ngẩng đầu lên: “Lần này, ta khá may mắn, không biết vì sao

lại được lọt vào mắt xanh của Lê Sơn Lão Mẫu, để cho ta hấp thu Đế Lưu

Tương ở tế đàn hạt nhân, một lần liền tăng gần năm trăm năm yêu lực.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi nhướng mày lên.

Hắn đương nhiên là đã nghe nói đến Đế Lưu Tương của yêu tộc, nhưng lại

không nghĩ đến phương diện này, cũng không biết Đế Lưu Tương lại thần kỳ

như vậy.

“Sau khi Đế Lưu Tương kết thúc, ta đã muốn về Tú Thủy để báo đáp đại ân của

huynh trưởng. Nhưng ta chiếm được quá nhiều yêu lực, phải bỏ ba tháng ra để

luyện tập và khống chế yêu lực.”

Bạch Tiểu Chiêu ngẩng cái đầu nhỏ, tiếp tục nói: “Cuối tháng ba, ta trở về Tú

Thủy, nhưng khi đó huynh trưởng đã dương danh thiên hạ, đao pháp vô địch tại

cùng cấp, bên người còn có rất nhiều cao thủ.”

“Ta còn tưởng rằng đời này sẽ không có cơ hội báo đáp lại huynh trưởng, nhưng

khi đó nghe nói huynh trưởng đang tìm mua tinh huyết của Nhai Tí, nên ta đã

trở về Lê Sơn một chuyến, trong kho tàng của Lê Sơn Lão Mẫu có rất nhiều thứ

này. Ta tìm Ngọc tỷ vay tiền để đổi hai giọt cho ngươi, nhưng vẫn không tìm

thấy cơ hội thích hợp để đưa hai giọt tinh huyết Nhai Tí này cho ngươi.”

Sở Hi Thanh nghe thấy bốn chữ ‘tinh huyết Nhai Tí’ thì con ngươi lập tức co

lại, hắn không chú ý đến mấy lời phía sau của Bạch Tiểu Chiêu nữa.

Thế mà Bạch Tiểu Chiêu lại mang tinh huyết Nhai TÍ đến cho hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play