Thẩm Chu thì lại tiếp tục nói: “Sở Hi Thanh dùng thuật sư để tạo sương mù,

đơn giản là cung cấp cho hai bán yêu ngũ phẩm dưới trướng hắn! Nhưng mà số

lượng ngũ phẩm của chúng ta lại hơn xa Tây Sơn Đường, vì sao phải sợ hai bán

yêu ngũ phẩm? Hơn nữa, màn sương mù dày đặc này thật ra cũng bất lợi cho

12000 thợ săn Tây Sơn.”

“Vì vậy, trận chiến này không cần để thuật sư lãng phí pháp lực, dùng gió tán

sương mù làm gì. Có thể truyền lệnh cho thuật sư, bọn họ lấy sát thương cung

thủ của phe địch làm chủ, tự làm theo ý mình là được.”

Thẩm Chu nói đến chỗ này, cố tình quay đầu nhìn mọi người chung quanh:

“Thẩm mỗ cũng muốn nói với chư vị như vậy, hôm nay mọi người tự chiến đấu

riêng, chỉ cần cẩn thận đừng đả thương quân đội bạn là được. Sương mù rất dày,

khó có thể nhìn rõ, không thể truyền đạt quân lệnh, nên tiếp đó, hai quân sẽ

chiến đấu chính diện.”

Mọi người trên tường thành nghe vậy, đều dồn dập gật đầu.

Chỉ nói đến binh pháp, vị Thẩm quận úy này vẫn có chút trình độ, cũng không

phải người ngu.

Trong sương mù đúng là rất loạn, càng nhiều mệnh lệnh thì các phức tạp, càng

dễ bị nhiễu loạn.

“. . .Hôm nay, tất cả võ tu lục phẩm thương và ngũ phẩm, đều cần một tín vật,

dùng để liên lạc ở trong sương mù! Một người gặp địch, bốn phương trợ giúp,

cần phải dùng thời gian ngắn nhất để vây giết hai bán yêu ngũ phẩm kia! Ngoài

ra, ta hi vọng hai trăm Cụ trang kỵ sĩ dưới cờ Thượng Quan gia, có thể đi dọc

theo bờ đê, xuyên thẳng vào phía sau của quân địch.”

Thẩm Chu chỉ tay về phía xa xa, giọng nói thản nhiên: “Tất cả khu vực bắc

thành đều là ruộng nước, chỉ có gần đê là có đât cứng rắn, có lợi cho kỵ binh.

Sức chiến đấu của đám thợ săn kia cũng tạm được, nhưng lại không biết chiến

trận, chỉ cần dùng thiết kỵ xông lên, tất có thể đánh tan.”

Thâm Chủ nói đến thiết kỵ thì thần sắc có hơi hâm mộ.

Cụ trang kỵ sĩ này không chỉ là toàn thân mặc trọng giáp, mà chiến mã cũng

được bao trùm bởi giáp, tuy rằng vẫn không thể tranh đấu với đám tộc duệ cự

thần ở phương bắc, nhưng trong nhân tộc thì lại là sát khí mà không ai địch nổi.

Tuy nhiên, chỉ riêng trang bị và chiến mã của đám kỵ sĩ này, cũng phải tốn mấy

ngàn lượng bạc một bộ. Trong quận Tú Thủy này, chỉ có mình Thượng Quan

gia mới nuôi nổi một đội Cụ trang kỵ sĩ bát phẩm.

Thượng Quan Thần Hạo hơi gật đầu.

Thẩm Chu bố trí rất có kết cấu, chỉ cần mọi người chịu đánh, vậy bọn họ tất

thắng.

Cùng đúng lúc này, màn sương trắng kia đã bay đến trước liên quân Tú Thủy,

hơn nữa trong thời gian cực ngắn, đã bao phủ mấy vạn người vào trong màn

sương.

Thượng Quan Thần Hạo liền giơ tay lên, mấy chục viên ngọc phù màu đỏ son

liền bay ra ngoài, rơi vào trong tay của mọi người.

“Đây là Xích Quang phù được dùng để cảnh báo ở trong quân đội! Sau khi kích

hoạt, có thể để ánh sáng màu đỏ son lan tràn, chiếu sáng phạm vi mấy chục

dặm. Đừng nói là màn sương trắng này, dù là U Minh địa phủ thì cũng có thể

chiếu sáng mấy dặm. Nếu như mọi người gặp hai vị cao thủ bán yêu kia, có thể

dùng phù này để cảnh báo. Tất cả ngũ phẩm ở quanh đó, nhất định sẽ chạy đến

cứu viện trong thời gian ngắn nhất.”

Hắn nói xong thì toàn thân đã nhảy lên, rơi vào một thớt chiến mã ở dưới tường

thành, chạy nhanh về phía quân trận của Thượng Quan gia.

Lúc này, ánh mắt của Thượng Quan Thần Hạo đã lạnh lẽo như băng.

Hôm nay, chính là giờ phút báo thù mà hắn mong chờ từ lâu.

Vì con trưởng Thượng Quan Long Tiển của hắn, cũng vì cánh tay của hắn.

Thượng Quan Thần Hạo chuẩn bị tự mình dẫn hai trăm kỵ binh kia, tấn công

phia sau địch, san bằng đội quân của Sở Hi Thanh!

Chỉ có chém giết Sở Hi Thanh thành muôn mảnh, Thượng Quan Thần Hạo mới

có thể hả giận, mới có thể buông mối thù này xuống!

Khi sương mù dày đặc bắt đầu bao trùm toàn bộ chiến trường.

Trong đội quân cánh phải của Tây Sơn Đường, sắc mặt Đơn Xích Linh cũng âm

trầm như nước, ẩn chứa sát ý: “Trạch, ngươi thấy tình hình của hai phe thế

nào?”

Con trai Đơn Trạch của hắn nghe thấy vậy, lại cười gãi đầu: “Nói như thế nào

đây? Trừ người của Tây Sơn Đường ra, tất cả những nhà còn lại đều hết sức cẩn

thận.”

Ngay cả bảy ngàn quận quân ở đối diện cũng không ngoại lệ.

Bọn họ kết trận rất nghiêm ngặt, động tác và bước tiến cũng rất chậm chạp, sắc

mặt lại cực kỳ nghiêm nghị, hơi hàm chứa ý thấp thỏm.

“Cẩn thận cái gì? Đều là một đám nhát chết, hôm nay ai cũng không muốn liều

mạng.”

Đơn Xích Linh lắc lắc cái cổ, sau đó toàn bộ thân thể bắt đầu bành trướng, hóa

thành một tráng hán cao đến một trượng hai thước, bắp thịt toàn thân căng

phồng, nửa người được bao phủ bởi lân phiến màu đỏ thẫm.

Ngay cả đôi mắt của hắn cũng biến thành màu đỏ thắm.

“Vị Thiếu kỳ chủ kia nói không sai, cục diện ngày hôm nay là hai quân tương

phùng, kẻ dũng sẽ thắng! Tây Sơn Đường vẫn rất có hi vọng chiến thắng, tiền

đề là chúng ta có thể chống đỡ đám võ tu cao phẩm của đối phương.”

Đơn Trạch thấy thế, ánh mắt không khỏi lóe lên: “Phụ thân, ngài đây là?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play