Hướng Quỳ nghe vậy thì hơi sững sờ.

Hắn đúng là không coi trọng Thiết Kỳ Bang và Sở Hi Thanh, nghĩ muốn giao

lưu với Vương Chính của Nam Thiên môn một phen.

Hai người đều thuộc về đàn chủ Loạn, tốt nhất là có thể kết minh, ước định

cùng tiến cùng lùi, có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Chỉ là câu trả lời của tên Vương Chính này lại làm cho hắn hơi bất ngờ.

Cái tên này kích động như vậy để làm gì? Cái Tây Sơn Đường này rõ ràng là

không có gì cả mà? Dựa theo lẽ thường, thì không phải nên nhân cơ hội này để

thoát thân sao?

Chẳng lẽ tên này lừa gạt đến ngu luôn rồi, thật sự muốn bán mạng cho Sở Hi

Thanh?

Không đúng. . .

Hướng Quỳ nghĩ thầm, Vương Chính há lại là người như vậy? Hắn nhất định

phải có lý do để làm như vậy!

Lẽ nào Vương Chính của Nam Thiên môn này đã phát hiện ra cái gì đó ở Tây

Sơn Đường?

Ánh mắt hắn xoay tròn, sau đó cũng là nhiệt huyết sôi trào, tràn ngập hào hùng,

vỗ vai Vương Chính, lớn tiếng nói: “Huynh đệ tốt! Nói rất hay, Thiếu kỳ chủ

nhân nghĩa vô song, Hướng mỗ có thể hiệu lực cho hắn, đây đã là chuyện may

mắn! Hôm nay huynh đệ chúng ta liền liều mạng với Thái thú quận Tú Thủy

này! Nhìn xem vị quan lão gia kia ép vỡ chúng ta, hay là chúng ta kéo hắn

xuống, để hắn về quê chăn vịt!”

Hướng Quỳ vừa nói xong.

Vương Chính của Nam Thiên môn liền híp mắt lại, cái tên này khí khái hào

sảng, chiến ý dạt dào, nhìn qua như định liều mạng thật?

Nhưng mà vì sao?

Mà trong đội ngũ của đàn chữ Loạn bây giờ, đang có mười mấy người sắc mặt

ngưng trong mà nhìn hai người họ.

Kế Tiễn Tiễn ở xa xa tựa như cũng nghe thấy tiếng nói của hai người họ. Nàng

đưa mắt nhìn qua, lại mỉm cười với bọn họ, sau đó khẽ gật đầu, tựa như là đang

tán thưởng bọn họ.

Nam nhi của Tây Sơn Đường chúng ta, nên có khí khái như vậy!

Trong lòng Kế Tiễn Tiễn thì lại đang suy nghĩ.

Một đám nội quỷ khốn khiếp, vì sao lại vô duyên vô cớ bán mạng cho Sở Hi

Thanh?

Đây rõ ràng là chồn chúc tết gà, không gian thì cũng là đạo chích!

Trong này nhất định phải có nguyên do!

Kế Tiễn Tiễn nghĩ thầm, Tây Sơn Đường này mà không vượt qua được, vậy bao

công sức của nàng, bao tài nguyên và nhân lực của nàng, cuối cùng là vì cái gì?

Sau này trở về kinh thành, các đồng liêu sẽ nhìn nàng thế nào?

Cùng vào lúc này, một mảnh sương trắng đã tràn ngập chiến trường, phiêu đãng

về phía liên quân Tú Thủy ở đối diện.

Cùng lúc đó, Sở Hi Thanh tạm thời lập thành lập hai mươi mấy vị Vũ Hịch du

kỵ sĩ, bọn họ đang cưỡi chiến mã chạy băng băng, truyền quân lệnh của Sở Hi

Thanh cho toàn quân.

“Toàn quân tiến lên! Thiếu kỳ chủ có lời báo cho các ngươi, quân địch chính là

một đám người ô hợp! Chỉ cần Tây Sơn Đường ta trên dưới một lòng, quyết chí

tiến lên, nhất định đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một lần phá địch!”

“Thiếu kỳ chủ đã bố trí trọng thương, nếu như hôm nay đại thắng, toàn quân

mỗi một người đều tưởng hai mươi lượng bạc! Ngoài ra, chém một người

thưởng năm lượng, chém cửu phẩm thưởng hai mươi lượng, chém bát phẩm

thưởng năm mươi lượng! Chém giết thất phẩm hoặc là sau vị bát phẩm, có thể

thăng lên làm đàn chủ! Tất cả nhớ kỹ, khi báo công không cần đầu ngươi, do

các vị đàn chủ và thủ lĩnh các bộ thống kê bằng mắt, sau đó báo lên trên để ban

thưởng!’

Khoảnh khắc này, hơn mười chín ngàn người của Tây Sơn Đường đều di

chuyển bước chân, tiến về phía trước, phát ra tiếng nổ vang rền.

Tiếng bước chân chỉnh tề kia, làm cho đất núi ở phạm vị mất dặm quanh đây

phải rung chuyển, cũng khiến cho tướng sĩ liên quân Tú Thủy kia phải biến sắc.

. . .

Trên tường thành, khi quận úy Thẩm Chu phát hiện mười chín ngàn người của

Tây Sơn Đường dồn dập xếp thành hàng rồi tiến lên, làm ra tư thế chuẩn bị

đánh chính diện, cộng thêm một một làn sương trắng nồng nặc bay qua, thì ánh

mắt hắn không khỏi hơi dại ra.

Thẩm Chu vốn cho là trận chiến này sẽ không đánh.

Sau khi Thiết Cuồng Nhân chết trận, Thiết Kỳ Bang đã mất một cột chống trời.

Chỉ bằng đám thợ săn và đám người hoảng loạn của Tây Sơn Đường, cộng một

đám địa chủ cường hào do dự chần chừ kia, làm sao dám chống lại bọn họ?

Vì vậy, đêm hôm nay, bọn họ chỉ diễu võ dương oai một trận là được.

Sau đó binh mã của các thế gia đại tộc bọn họ, cộng thêm bảy ngàn quận quân

sẽ càn quét truy kích đám người này. Mãi cho đến khi nhân mã của Tây Sơn

Đường bị vây nhốt ở trấn Tây Sơn, hoặc là bị đẩy vào trong Tây Sơn mới thôi.

Tuy nhiên, đối phương đã dùng máy bắn đá loại nhỏ để bắn đầu xá nhân Đô

Văn Uyên vào trong thành, không còn nghi ngờ gì, đối phương đã muốn quyết

tử rồi.

Vị Thiếu kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang kia, rõ ràng là không muốn làm thú ở trong

lưới, cá ở trong chậu, mà muốn liều mạng với bọn họ.

Thượng Quan Thần Hạo thì lại chú ý đến mấy vị gia chủ của các thế gia trong

nội thành, vô thức nhíu mày lại theo.

Ngay cả ánh mắt của quận úy Thẩm Chu cũng đã bắt đầu lấp lóe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play