Mà ngay sau đó, những người này đều đồng thanh nói: “Chúng ta nguyện đi

theo Thiếu kỳ chủ đến chết mới thôi!”

Bọn họ chỉ có hơn ba mươi người, nhưng tiếng nói tụ lại, thì lại ầm ầm như lôi

đình, còn truyền đi rất xa.

Trong lòng Sở Hi Thanh biết tinh thần của những người này đã được hắn cỗ vũ

lên rồi.

Nhưng tâm tư thì vẫn như một đám cát tán loạn.

Chỉ cần gặp chuyện hơi khó một chút, sĩ khí lập tức sẽ tan thành.

Sau đó, Sở Hi Thanh bước nhanh đến nơi trung ương của trướng bồng, nơi này

có một cái bản đồ: “Tuy rằng số lượng binh lính ở trước thành Tú Thủy khá

nhiều, nhưng đều là đám người ô hợp. Nhưng binh pháp có nói, có thể coi

thường kẻ địch trên chiến lược, nhưng lại cần coi trọng kẻ địch trên chiến thuật.

Ta nghĩ đến một biện pháp phá địch, chư vị có thể nghe một chút.”

“Bây giờ đang là gió đông nam, nhưng hai khắc thời gian sau, chiều gió sẽ biến

hóa, chuyển thành gió tây nam, đây chính là cơ hội phá địch của chúng ta. . .”

Nửa khắc thời gian sau, tất cả người trong trướng đều dồn dập tản đi.

Sở Vân Vân ngưng thần quan sát, phát hiện sắc mặt của những người này vẫn

nghiêm nghị như sắt, nhưng đáy mắt của bọn họ đã có ánh sáng.

Sở Vân Vân mỉm cười, đi đến sau lưng Sở Hi Thanh, giúp Sở Hi Thanh mặc đồ

tang.

Tuy rằng chuyện hôm nay khá đột nhiên, nhưng bọn họ vẫn dễ dàng thu thập đồ

tang và vải trắng.

Thiết Cuồng Nhân không con, sư điệt Giả Đại Lực cũng chết tại Mi gia trang,

nên chuyện đưa tang này chỉ có thể chuyển qua cho người thừa kế là Sở Hi

Thanh.

Về tình về lý, đây cũng là trách nhiệm mà hắn nhất định phải làm.

“Tài ăn nói của ngươi rất tốt, ta kém xa ngươi.”

Sở Vân Vân vừa chỉnh sửa cổ áo cho Sở Hi Thanh, đôi mắt màu xanh da trời

của nàng hiện lên vẻ tán thưởng: “Rõ ràng là lòng người đã tan rã, lại bị ngươi

kích động một trận, sĩ khí liền có rồi.”

Sở Hi Thanh thì lại bình thản, nói: “Ngươi đều xu lợi! Vì lợi ích trước mắt, liền

có thể không để ý đến sinh tử. Ta chỉ là nói cho bọn họ biết, bọn họ còn có cơ

hội bảo vệ bát cơm trong tay, liền không lo bọn họ không chịu dùng mạng.”

Lục Loạn Ly ở bên cạnh nhìn cảnh này, nàng phát hiện động tác mặc quần áo

cho Sở Hi Thanh của Sở Vân Vân lại cực kỳ dịu dàng.

Trong lòng Lục Loạn Ly có một loại cảm giác không thoải mái không tên.

Nàng lắc đầu thật mạnh, lòng thầm nói mình đang suy nghĩ cái gì? Sở Vân Vân

chính là muội muội của Sở Hi Thanh. . .

Lục Loạn Ly cố gắng dùng giọng nói để chuyển sự chú ý của mình: “Thật ra sư

huynh ngươi cũng hơi mạo hiểm rồi, không cẩn thận là sẽ bị triều đình gắn mác

phản tặc. Thiết Cuồng Nhân dặn ngươi ‘nhẫn’, tuy rằng uất ức một chút, nhưng

lại là thượng sách.”

“Trước khi chết, hắn lấy sức một mình để trọng thương quân nội phủ và Tư

Không Thiện, chính là muốn Tư Không Thiện không còn hơi sức để nhằm vào

ngươi. Chỉ có ngươi bái vào Vô Tướng thần tông, thì mới có thể hóa giải cục

diện phải chết của Thiết Kỳ Bang.”

“Ngươi sai rồi.” Sở Hi Thanh lại mở miệng cười một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo:

“Cuồng thúc hắn một đời kiêu hùng, đến chết rồi não lại không tỉnh táo. Lại hi

vọng kẻ địch hạ thủ lưu tình với chúng ta. Vừa hay quân nội phủ tổn thất nặng

nề, ta mới không trông chờ hi vọng này.”

“Ngươi không nghĩ một chút, nội phủ thái giám Đông Châu tổn thất nặng nề

như vậy, hắn có thể giảng hòa sao? Lại nên làm gì để cứu vãn tổn thất? Nội phủ

thái giám cũng không làm từ thiện, Tư Không Thiện cũng không phải người

thân của hắn, song phương chỉ là đồng đảng mà thôi. Hắn xuất binh hỗ trợ, Tư

Không Thiện, chỉ là vì Tư Không Thiện đã cho một cái giá tốt.”

“Ta lại hỏi ngươi, nếu như ngươi là Tư Không Thiện, lúc này ngươi sẽ làm gì để

dẹp bỏ oán khí của nội phủ thái giám? Không để nội phủ thái giám giận chó

đánh mèo mình?”

Khuôn mặt Lục Loạn Ly nhất thời hiện lên vẻ nghiêm nghị, nàng cũng hiểu vài

phần: “Thiết Kỳ Bang?”

Tư Không Thiện nhất định sẽ đả kích trầm trọng hơn, cũng dùng tất cả lực

lượng để ra tay với tất cả sản nghiệp của Thiết Kỳ Bang ở thượng hạ du, để giao

cho vị nội phủ thái giám Đông Châu kia.

Đối với hắn mà nói thì đây là một mũi tên trúng mấy con chim.

Chẳng những có thể dùng lợi ích Thiết Kỳ Bang để kết minh, càng có thể gạt bỏ

hậu hoạn.

Lục Loạn Ly lòng thầm nói, hóa ra cái tên này không phải bị thù hận che mắt.

“Vì vậy, ta tuyệt đối không thể để cho Tư Không Thiện có cơ hội thở dốc! Thiết

Kỳ Bang bây giờ đã rơi vào trong lưới của hắn, không phải cá chết thì chính là

lưới rách. Hi vọng duy nhất của chúng ta, chính là thừa dịp còn vài phần sức

lực, phá rách cái lưới này.”

Sở Hi Thanh nói đến đây, lại cúi đầu nhìn Sở Vân Vân: “Hai khắc thời gian sau,

chiều gió thật sự sẽ xuất hiện biến hóa, chuyển thành gió tây nam?”

Liên quan đến chuyện chiều gió biến hóa, là do Sở Vân Vân truyền âm nói cho

hắn biết.

“Ta là thuật sư, có chút thiên phú ở phương diện này.”

Sở Vân Vân đáp lại bằng một nụ cười, trong mắt ngậm lấy ý tự tin.

Nhìn gió xem mây, quan sát thiên tượng, là bản lĩnh trụ cột của một danh tướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play