Lưu Nhược Hi xưa nay đều nghe theo Sở Hi Thanh.

Nàng nhìn thấy đầu của Đô Văn Uyên lăn ra ngoài, trong mắt liền hiện lên một

vệt sững sờ.

Sau đó Lưu Nhược Hi đã phản ứng lại, lúc này lập tức tuân mệnh, cầm đầu Đô

Văn Uyên lên, đằng đằng sát khi đi về phía trước quân trận.

Nếu Thiếu kỳ chủ đã chém Đô Văn Uyên này, chính là cho thấy thái độ của

mình. Muốn không chết không thôi với đám thế gia trong thành Tú Thủy và vị

Thái thú đại nhân kia rồi.

Ánh mắt Lưu Nhược Hi ác liệt như đao, hôm nay không phải địch chết, chính là

ta vong!

“Lỗ đàn chủ, lát nữa ngươi đi lên trấn thu thập áo tang và vải trắng. Trận chiến

này, toàn quân mặc đồ trắng!” Sở Hi Thanh ở trong trướng bồng vẫn cầm đao,

ánh mắt lạnh lẽo nhìn tất cả mọi người trong trướng.

“Chư vị, Thái thú đặt bẫy hại Cuồng thúc của ta, Sở mỗ thề không đội trời

chung, tất cả ăn thịt lột da kẻ này mới có thể tiêu hận trong lòng ta!”

“Các ngươi đều là huynh đệ Tây Sơn Đường ta, cũng là một thành viên Thiết

Kỳ Bang, cùng vinh cùng nhục với Sở mỗ, cùng buồn cùng vui với Thiết Kỳ

Bang. Có nguyện ý đồng lòng với Sở mỗ, vượt qua khó khăn này?”

Lấy Lý Thần Sơn cầm đầu, đám đàn chủ dưới trướng hắn đều dồn dập đồng ý.

Đại đa số thủ lĩnh thợ săn thì đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Nhưng bọn họ vẫn

đứng dậy, khom người nhận lệnh.

Ngày xưa, đám tặc phỉ kia cướp bóc trắng trợn trong Tây Sơn, là bọn họ chủ

động cầu xin vị đường chủ Tây Sơn này.

Trước kia không lâu, quận úy Thẩm Chu lấy cớ quét tặc phỉ để dẫn binh vào

Tây Sơn, cũng là nhờ Tây Sơn Đường xuất binh, hỗ trợ bọn họ đánh tan quận

quân.

Hơn nữa, tất cả mọi người đều cắm nhang và lập thề trước mặt Trung Nghĩa

Trường Sinh đại đế, muốn nghe theo Sở Hi Thanh và Tây Sơn Đường như thiên

lôi chỉ đâu đánh đó.

Lúc này, dù bọn họ có lo lắng thế nào đi nữa, có không muốn thế nào đi nữa, thì

cũng không thể từ chối vào lúc này.

Cùng lắm là để ý một chút trong trận đại chiến là được.

Còn về một ít địa chủ cường hòa được Đơn Xích Linh cầm đầu, bọn họ cũng

không cam lòng, không muốn đứng lên, nhưng vẫn phải nghe theo.

Bọn họ chỉ đến để hiến ân cần, gia tăng uy phong cho Tây Sơn Đường, thật sự

không muốn đối địch với triều đình, cũng không muốn dựng cờ tạo phản.

Vị Sở Nhất Đao này quả thực là điên rồi, đã đến nước này rồi còn muốn dẫn tất

cả mọi người đi liều mạng.

Bọn họ lại chỉ dám oán thầm trong lòng, tất cả đều chú ý đến vẻ mặt lạnh lùng

của Sở Hi Thanh, còn cả thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao trong tay hắn.

Chỉ cần hơi thông minh một chút, liền nhận ra Sở Hi Thanh đã tràn đầy sát ý.

Nếu như lúc này có người dám đứng ra từ chối, nói không chừng đầu liền rơi

xuống đất.

“Rất tốt!”

Sở Hi Thanh gật đầu thỏa mãn.

Hắn quét mắt nhìn mọi người trong trướng một chút, chỉ thấy đại đa số người

đều đang cau mày, ánh mắt hàm chứa lo lắng. Còn có một ít người thì là ánh

mắt né tránh, vô thức không dám nhìn thẳng vào hắn. Còn có một ít người thì là

sắc mặt dại ra, mờ mịt, thần thái uể oải, mất tập trung.

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, hắn cũng hiểu được tinh thần của những người này.

Vì vậy vẫn phải nói rõ ràng một số chuyện nên nói, không thể cưỡng ép những

người này cúi đầu.

Bằng không thì trận chiến tiếp theo, hắn mới là người chịu thiệt.

Sở Hi Thanh nhấc đao đi đến trước mặt Đơn Xích Linh: “Đơn trang chủ, ngươi

là người thông minh. Thái thú Tư Không Thiện muốn ta đầu hàng, là có ý thế

nào? Ngươi nói thật đi!”

Đơn Xích Linh nhìn Sở Hi Thanh cầm đao, nuốt nước miếng một cái: “Chỉ là kế

hoãn binh!”

Sở Hi Thanh múa đao một cái, tiếp tục hỏi: “Vậy sản nghiệp của Đơn gia ngươi,

còn có tài sản của các vị ngồi ở đây ở Tây Sơn nữa, có thủ được hay không?”

Đơn Xích Linh đã nghĩ đến mấy vạn lượng bạc mà mình đã đưa cho thái thú

phu nhân.

Vấn đề là thái thú phu nhân Hàn Vũ Yên đã chết, Thái thú đại nhân còn nhận

khoản sổ sách này hay không?

Đơn Xích Linh không khỏi thở dài, nói thật lòng: “Chỉ sợ không chết cũng bị

lột da.”

Hai mươi mấy vị địa chủ cường hào trong trướng nghe vậy, sắc mặt không khỏi

ngưng trọng.

“Chính là đạo lý này!”

Sở Hi Thanh quay người, nhìn đám địa chủ cường hào ăn mặc xa hoa phú quý,

áo giáp đầy đủ: “Nói thật, ta cũng không học được binh pháp gì, nhưng ta cũng

biết là càng không muốn người khác làm, thì càng có vấn đề.”

“Vì vậy, Thái thú đại nhân càng muốn giảng hòa, càng muốn động viên, thì Sở

mỗ lại càng muốn ồn ào, càng muốn thử một chút, xem xem có thể chọc thủng

mảnh trời Tú Thủy này hay không. Đơn trang chủ, ta lại hỏi ngươi, đám thế gia

trong thành Tú Thủy kia, có gan liều mạng với chúng ta hay không? Tổng đốc

đại nhân lại có nguyện ý không tiếc tất cả để che chở cho Tư Không Thiện hay

không?”

Sắc mặt Đơn Xích Linh hơi động, đã rõ ràng ý nghĩ của Sở Hi Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play