Tả Thiên Lộ ở bên cạnh nghe đến đây, không biết nghĩ tới chuyện gì, mà sắc

mặt đen xì: “Ngươi cái tên nghịch tử này, chẳng lẽ ngươi đi tìm Bạch Hổ hầu

rồi?”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ.

Bạch Hổ hầu? Lẽ nào là Bạch Hổ hầu một trong bốn đại thần bộ của Lục phiến

môn?

“Ta cũng không muốn.” Tả Thanh Vân lại rót cho mình một chén rượu, thở dài

một hơi: “Ta cũng không muốn đâu, nhưng vấn đề là mẫu thân không chịu được

khí hậu lạnh lẽo của phương bắc, cũng không chịu được khói chướng ở phương

nam. Nếu như cha nhất định phải dẫn nương ta và rất nhiều di nương, còn có hai

vị đệ đệ kia của ta đi lưu đày với ngươi, thì ta không còn gì để nói.”

Sở Hi Thanh vẫn không hiểu chuyện gì.

Vì sao người bạn này của hắn lại dính líu và quan hệ với Bạch Hổ thần bộ rồi?

Tả Thiên Lộ lại thì nghẹn họng, không nói gì nữa.

Thân thể của thê tử hắn yếu đuối, lại còn phải chịu kinh hãi khi ở quận Tầm

Dương, nằm tận mười ngày trên giường mới tỉnh lại.

Còn có hai đệ đệ của Tả Thanh Vân, trước kia cũng đọc sách trong Quốc tử

giám ở kinh thành. Bây giờ cũng bị hắn liên luy, đang bị giam trong đại lao.

Có người nói còn bị đánh đập và tra tấn.

Là Tả Thiên Lộ nhờ bạn bè trông nom, Tả Thanh Vân lại nhờ Ngô Mị Nương

bỏ một số tiền lớn, mới có thể bảo vệ tính mạng của bọn họ.

Nếu như hai người bọn họ cũng đi đày với hắn, nói không chừng sẽ chết trên

đường.

Sắc mặt Tả Thiên Lộ biến ảo không ngừng, lúc trắng lúc xanh, cuối cùng lại thở

dài một hơi: “Tùy ngươi vậy, hôn sự của ngươi thì ngươi tự làm chủ. Chỉ có một

điều là, sau này nhất định phải sinh một đứa con trai họ Tả.”

Đây là sự kiên trì cuối cùng của người làm cha như hắn.

Tả Thanh Vân lại bật cười một tiếng.

Lúc này rồi mà Tả Thiên Lộ mới nghĩ đến nối dõi tông đường cho Tả gia? Sao

hắn không nghĩ đến khi hắn dâng tấu chương kết tội Hộ bộ thượng thư đi?

Mà Tả gia vẫn còn hai cái đệ đệ của hắn cơ mà?

Hắn hơi lắc đầu, nhìn về phía Tư Không Hinh: “Tư Không Hinh, sau này ta sẽ ở

Bạch Hổ Đường, có lẽ không dùng được ngươi, cũng không nuôi nổi. Ý nghĩa

của ta là, để ngươi đến Tây Sơn Đường, hiệu lực cho Hi Thanh. Ngươi cũng

biết cách làm người của hắn, nhân phẩm và tài năng của Hi Thanh hơn ta rất

nhiều, nhát định sẽ không phụ ngươi.”

Tư Không Hinh nghe vậy liền liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một chút.

Sau đó, nàng hơi lắc đầu: “Xin lỗi, ta cần phải trở về tông môn tiềm tu trước đã,

mãi cho đến tận ngũ phẩm mới có thể ra. Có lẽ phải tốn thời gian một năm là ít,

nếu như khi đó Tây Sơn Đường vẫn còn, lại cho lương bổng tốt, vậy ta không

có ý kiến.”

Nàng đi theo Tả Thanh Vân ba năm rồi, đã tích góp được gần hai mươi vạn

lượng bạc. Số tiền này đủ để nàng thăng hai cấp, leo lên ngũ phẩm hạ.

Căn cơ võ đạo của Tư Không Hinh đã đầy đủ rồi. Hai năm trước nàng đã có thể

lên lục phẩm thượng, chỉ là do không lấy được bí dược của tông môn, cho nên

không thể thăng cấp.

Nếu như không phải hai người có tình cảm chủ tớ, thì Tư Không Hinh đã rời

khỏi Tú Thủy, trở về tông môn tiềm tu từ lâu rồi.

Tâm thần của Sở Hi Thanh hơi động.

Hắn cũng rất thương thức thực lực, thiên phú và cách làm người của Tư Không

Hinh. Nếu như có thể kéo nàng nhập bọn, vậy đúng là một sự trợ giúp rất mạnh.

Đường đường là Tây Sơn Đường, không thể dựa hết vào đám nội quỷ kia được.

Tuy nhiên, sau đó hắn kiềm chế tâm tư.

Lời nói của Tư Không Hinh là có nguyên do.

Giữa võ tu ngũ phẩm và võ tu lục phẩm, có một bậc thang cực lớn.

Trên thế giới này, một võ tu ngũ phẩm đã có thể xưng hùng một góc, chống đỡ

một thế lực.

Long gia chỉ có hai lục phẩm thượng, liền trở thành một hào tộc có tiếng trong

nội thành quận Tú Thành, thu nhập hàng năm lên đến bảy mươi tám mươi vạn

lượng bạc.

Huống hồ là võ tu ngũ phẩm có sức chiến đấu mạnh hơn?

Người ta có thể dễ dàng kiếm được vài trăm ngàn lượng bạc một năm, dựa vào

cái gì mà phải đi hiệu lực cho người khác?

Bởi vậy, muốn thuê một võ tu ngũ phẩm, vậy một năm phải mất ba mươi đến

năm mươi vạn lượng bạc là ít nhất.

Huống hồ Tư Không Hinh còn có thiên phú cực cao.

Tuy rằng bình thường vị này không lộ trước mặt người đời, nhưng sức chiến

đấu rất mạnh. Trận chiến trước đó, Tư Không Hinh đã từng lấy một địch hai.

Sở Hi Thanh đoán là thực lực của nữ tử này, có thể vào năm mươi vị trí đấu của

Danh Hiệp Bảng.

Tiền thuê của nàng có thể còn đắt đỏ hơn võ tu ngũ phẩm khác.

Với cục diện trước mắt của Tây Sơn Đường, một năm sau chưa chắc đã có thể

thuê nổi.

“Việc này theo ý của người là được.”

Tả Thanh Vân cũng vui mừng thay cho Tư Không Hinh, nhất phẩm, tam phẩm,

ngũ phẩm, thất phẩm, đều là một cánh cửa lớn trên con đường tu hành.

Võ tu cấp độ ngũ phẩm, không chỉ sức chiến đấu biến hóa về chất, mà tuổi thọ

cũng có thể lên đến 200 năm. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play