Tả Thiên Lộ biết Sở Hi Thanh chạy đến Thi Sơn tông thuê con Hà La Ngư này,

chính là để hộ tống bọn họ vào kinh.

Bọn họ đi đường thủy, nên con sát thi Hà La Ngư này có thể đi theo.

Chỉ cần ở trong nước, thì con sát thi này sẽ có sức chiến đấu sánh ngang với ngũ

phẩm hạ.

Bằng không thì Sở Hi Thanh hoàn toàn có thể đổi một con sát thi hình người, để

nó ở bên người vừa có thể đánh, lại vừa uy phong.

Sở Hi Thanh thì lại thấy buồn cười: “Thật ra thì cũng không thua thiệt gì, cơ

nghiệp của Thiết Kỳ Bang chúng ta đều ở trên sông. Con sát thi Hà La Ngư này

vẫn rất hữu dụng.”

Sau khi kênh đào ở trấn Tây Sơn hoàn thành, hắn sẽ nuôi dưỡng con Hà La Ngư

này trong kênh đào luôn.

Ai dám gây dự, một xúc tu đập chết là được.

Còn nữa, Tây Sơn Đường bây giờ không tham gia vào chiến sự trên sông của

Thiết Kỳ Bang, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không tham gia.

Thiết Cuồng Nhân bận tâm Tây Sơn Đường mới thành lập không lâu, cơ nghiệp

chưa ổn, cho nên mới không điều nhân thủ của Tây Sơn Đường đi chiến đấu.

Có điều, chờ đến khi Tây Sơn Đường phát triển mạnh mẽ, nếu như bọn họ vẫn

ngồi yên không để ý đến chiến sự trên sông, thì các huynh đệ ở đường khẩu

khác sẽ có ý kiến.

Sở Hi Thanh nuôi con sát thi Hà La Ngư này, cũng coi như là phòng ngừa chu

đáo.

Hết cách rồi, hắn và Hà La Ngư rất có duyên nha.

Độ Vân Lai nghe vậy cũng gật đầu: “Dùng con sát thi này ở thủy chiến, uy lực

sẽ rất mạnh mẽ. Nó có thể dễ dàng phá thuyền của đối phương, còn dễ sử dụng

hơn cả các loại khí giới như xe bắn tên hay là máy bắn đá nữa.”

Tả Thiên Lộ lại rót cho Độ Vân Lai một chén rượu: “Độ huynh, hai nhà chúng

ta xưa nay không có giao tình, lần này một nhà Tả mỗ gặp rủi ro, lại làm phiền

ngài đi theo hộ tống, bôn ba mấy vạn dặm. Hôm nay mà không có Độ huynh ở

đây, một nhà chúng ta đã bị chìm sông nuôi cá, Tả mỗ kính ngài một chén, để tỏ

lòng biết ơn.”

“Tạ ơn thì không cần.” Độ Vân Lai đè chén rượu lại, hơi lắc đầu: “Độ mỗ đã

thu tiền rồi, Ngô Mị Nương ra giá mười vạn lượng bạc để ta ra tay hộ tống các

ngươi đến kinh thần. Hơn nữa, ta cũng đã nói trước với nàng rồi, ta chỉ làm theo

khả năng, xem xét thời thế thôi.”

Ý tứ của Độ Vân Lai là, nếu như tình hình không ổn, thì hắn sẽ đứng nhìn.

Tả Thiên Lộ nghe vậy thì lại lộ ra nụ cười tiêu sái: “Tả mỗ há lại là người ngu

không biết điều? Nào dám vì sự sống còn của mình mà để Độ huynh đưa mạng

mình lên chứ? Không chỉ Độ huynh, mà tất cả các vị ngồi đây đều như vậy. Nếu

như có chuyện không ổn, chư vị cứ thoát thân rời đi, đảm bảo tính mạng của

mình là nhất. Đây là vận mệnh của cha con Tả mỗ, sẽ không có một câu oán

hận với các vị.”

Độ Vân Lai nhướng mày lên, lòng thầm nói Tả Thiên Lộ này cũng rất hào

phóng và rộng rãi, liền giơ chén rượu lên, cụng chén với Tả Thiên Lộ.

“Tả huynh chớ lo lắng, sau trận chiến này, phải mười ngày nửa tháng thì vị Đại

lý tự thiếu khanh kia mới có thể phản ứng kịp. May mắn chính là người này mới

phục chức quan chưa đến nửa năm, mà vị trí chưa ổn, tiền bạc trong tay không

đến năm mươi vạn lượng bạc, tài nguyên trên chốn quan trường cũng không quá

nhiều, nên chắc hẳn không mời được cao thủ tứ phẩm.”

“Dưới tứ phẩm, Độ mỗ sẽ cố gắng ứng phó. Còn có tiểu Sở nữa, con Hà La Ngư

kia của hắn có thể tái sinh vô hạn khi ở dưới nước, cũng không phải một ngũ

phẩm nào đó có thể giải quyết được. Chỉ cần qua cửa ải này, tiến vào vùng kinh

đô, thì vị Đại lý tự thiếu khanh kia sẽ không dám làm càn nữa.”

Sở Hi Thanh nghe vậy, sắc mặt liền nghiêm túc hơn vài phần.

Lời này của Độ Vân Lai không sai.

Mười ngày sau, chính là cửa ải cuối cùng của chuyến này, cũng là cửa ải nguy

hiểm nhất.

May mắn chính là, hôm nay hắn tự nhiên kiếm được thẻ đánh bạc.

Lúc này, một chiếc thuyền nhanh loiaj nhỏ từ hạ du đuổi lên, chậm rãi tiến lại

gần mạn trái của thuyền. Một trung niên áo xanh đạp thang tàu để leo lên

thuyền, vẻ mặt vội vã đi đến boong tàu phía trước.

Đây là quản gia của Tả gia, lần này cũng bị bắt vào trại giam, cũng được Sở Hi

Thanh cứu khi ở quận Tầm Dương.

Sau khi người quản gia này đến, liền nhẹ nhàng thi lễ về phía Sở Hi Thanh: “Sở

công tử, ta đã tìm khắp cả quận Hợp An, nhưng vẫn không tìm thấy quyển

Thiên Cơ Võ Phổ nào. Có thể là Thiên Cơ Các mới phát hành chưa lâu, còn

phải chờ một thời gian mới có thể truyền đến Giang Nam.

Hắn phụng mệnh Sở Hi Thanh, đi đến quận thành Hợp An để tìm mua Thiên Cơ

Võ Phổ kỳ mới nhất.

Nhưng không được như mong muốn, tuy hắn có ý muốn báo đáp Sở Hi Thanh,

nhưng lại không thể làm được.

Tả Thanh Vân thì lại lắc đầu: “Có thể tìm được thì mới là lạ. Thời gian này là

thời gian Thiên Cơ Võ Phổ mới phát hành, tạm thời chỉ có thể nhìn thấy ở hai

châu Hà và Lạc. Chỉ có những thế gia đại tộc kia mới có thể không tiếc giá cả,

ngàn dặm đưa thư, thì mới có thể kiếm được sớm hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play