Nhưng không biết từ lúc nào, trên mặt sông bỗng nhiên tràn ngập sương trắng

nồng đậm.

Lúc đầu, một người một kiếm kia nổ thành một đoàn khói trắng, sau đó liền ẩn

thân ở trong sương mù, kiếm ý và khí cơ có mặt ở khắp mọi nơi, không nơi nào

là không có.

“Ngươi là Bạch Vân Kiếm – Độ Vân Lai?”

Lúc này, ánh sáng màu đỏ thẫm đang lơ lửng trên không trung, hiện ra một

bóng người cao lớn mặc chiến giáp cấp Vạn hộ. Hắn nhìn từ trên cao xuống,

quét qua sương trắng ở chung quanh, tìm kiếm bóng người của Độ Vân Lai.

“Cố làm ra vẻ huyền bí, thật sự cho rằng ta không tìm ra chân thân của ngươi

sao? Có tin ta có thể đánh chết ngươi trong vòng hai trăm cái hô hấp hay

không? Ta khuyên ngươi mau chóng rời đi, bằng không thì mặt mũi của anh rể

Tam Chỉ Kinh Thần của ngươi cũng không dùng được đâu.”

Sở Hi Thanh nghe vậy, mày kiếm liền nhướng lên.

Hắn nhìn sương trắng chung quanh, trong lòng bừng tỉnh.

Cao thủ mà Ngô Mị Nương thuê, nhất định chính là vị Vân Kiếm trang chủ Độ

Vân Lai này.

Vị này đã đi theo hộ vệ từ quận Tú Thủy, nhưng đến giờ phút này mới hiện

thân.

Độ Vân Lai ẩn thân trong mây mù thì lại phát ra một tiếng cười khẽ: “Ta đương

nhiên không phải là đối thủ của Sùng tướng quân, nhưng ta có thể chống đỡ đến

khi thuộc hạ của ngươi chết sạch.”

“Chờ đến khi con Hà La Ngư kia rảnh tay, tại hạ có tự tin hộ tống được người

Tả gia đến ngoài ba mươi dặm quận Hợp An, đến khi đó Sùng huynh sẽ giải

thích chuyện ngày hôm nay với triều đình ra sao? Sùng huynh, ta khuyên ngươi

một câu, ngươi vốn là người trên bờ, cần gì phải nhảy vào vũng nước đục này

chứ?”

Giọng nói của hắn phiêu hốt, lúc trái lại chợt phải, không thể phân biệt.

Sắc mặt Chỉ huy sứ Sùng Chân của thủy sư doanh Hợp An thì lại biến ảo không

ngừng.

Hắn còn đang cố gắng tìm kiếm bóng người của Độ Vân Lai, trong con ngươi

lại hiện lên một tia kỳ dị.

Con sát thi Hà La Ngư kia đúng là một phiền phức.

Nếu như con sát thi hệ thủy này lên bờ thì chẳng là cái thá gì, chọn bừa một lục

phẩm là có thể giết chết.

Nhưng khi con sát thi này ở dưới nước, thì có thể phát huy ra sức chiến đấu

vượt cấp.

Nó có thể dùng thủy độn để di chuyển nhanh chóng, mượn lực lượng thủy

nguyên để khôi phục nhanh chóng, rất khó tiêu diệt.

Tả Thiên Lộ ở trên thuyền thì lại ánh mắt lóe lên, hắn ôm quyền về phía Sùng

Chân: “Sùng tướng quân, những binh tướng thủy sư này bị người đầu độc, tự ý

ra khỏi thủy doanh, chặn giết Tả mỗ, lại có liên quan gì với Sùng tướng quân

đâu?”

“Sùng tướng quân nghe tin chạy đến hỗ trợ Tả mỗ diệt trừ phản nghịch, công

đức lớn lao! Tả mỗ vô cùng cảm kích, nguyện dùng tính mạng để thề, đảm bảo

sau này sẽ giải thích chuyện này cho triều đình biết.”

Hắn vừa mới nói xong, sắc mặt của hai tên Thiên hộ thủy sư ở trên thuyền đều

thay đổi.

Hai người đều không nghĩ đến khả năng này.

Nếu như thủ trưởng của bọn họ đẩy bọn họ ra ngoài, gánh chịu tất cả tội danh,

vậy thì vẫn có thể thoát thân từ vòng xoáy này.

Sùng Chân thì lại cười lạnh lùng.

Hắn không có ngây thơ như vậy, chỉ vì một câu của Tả Thiên Lộ mà lại phản

chiến.

Hôm nay, dù hắn có thu tay lại, thì song phương vẫn đã kết thù rồi.

Sùng Chân không tin Tả Thiên Lộ sẽ khoan hồng độ lượng mà bỏ qua cho hắn

như vậy.

Cùng lúc đó, Sùng Chân cũng bắt đầu cảm thấy hối hận.

Tự nhiên mình nhảy vào cái vũng nước bùn này làm gì?

Vốn là một chuyện vô cùng đơn giản, vị Đại lý tự thiếu khanh kia đã điều động

tám vị lục phẩm, có thể nói là nghiền ép rồi.

Nhưng mà lực lượng bên người Tả Thiên Lộ còn mạnh hơn những gì hắn tưởng

tượng!

Sở Hi Thanh và Hà La Ngư kia cũng làm cho người ta cực kỳ bất ngờ.

Bạch Vân Kiếm – Độ Vân Lai thì lại không nằm trong dự liệu của bọn họ.

Nếu như để cha con Tả gia thoát thân, vậy tình thế sẽ vô cùng phiền phức.

Mà ngay khi song phương đang giằng co, Kế Tiễn Tiễn ở trong rừng núi trên bờ

sông đã tạm thời thu hồi cung tên của nàng.

Sắc mặt nàng bình tĩnh, quay người nhìn hai bóng người đang vây kín hai bên

trái phải.

Đó là một tên Thiên hộ thủy sư, ăn mặc một bộ chiến giáp dày cộm và nặng nề.

Một người khác là sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu, mặc một bộ đồ đen và che

mặt.

Thật ra thì Kế Tiễn Tiễn đã cố gắng né tránh, không muốn để cho hai người này

tìm được.

Nhưng dù sao diện tích rừng núi ở đây cũng có hạn, nên nàng vẫn bị đối

phương tìm được.

Kế Tiễn Tiễn lại không thèm để ý, nàng nắm chặt song quyền, các khớp xương

vang ‘kèn kẹt’ giống như tiếng xào đậu tương.

Người ra tay đầu tiên là vị Thiên hộ thủy sư kia.

Kế Tiễn Tiễn đã dùng tên giết tám vị thất phẩm, đại đa số đều là đồng đội trong

thủy sư doanh Hợp An, điều này làm cho hắn rất giận dữ.

“Nhận lấy cái chết!”

Cây trường thương của người này đâm thẳng về phía Kế Tiễn Tiễn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play