Khi Sở Hi Thanh ra tay cứu cha con Tả gia ở quận Tầm Dương.

Quận úy Thẩm Chu đã biết được tin tức Sở Hi Thanh rời khỏi quận Tú Thủy.

Lúc này, Thẩm Chu đang tỉa hoa ở trong vườn hoa ở sân sau, sau khi nghe thấy

tin tức này, hai mắt hắn nhất thời sáng rực: “Rời đi rồi? hắn muốn đi bao lâu?”

“Sở Hi Thanh và Tả Thanh Vân rất thân thiết, có lẽ chuyến này là hắn đi hộ

tống cha con Tả gia vào kinh.”

Đại quản gia của Thẩm gia suy ngẫm giây lát rồi nói: “Từ Tú Thủy đến kinh

thành, đi đường thủy thì kiểu gì cũng phải hai tháng mới trở về.”

Nếu như là võ tu đi một mình, toàn bộ hành trình đều đi trên quan đạo của triều

đình xây dựng, cưỡi ngựa chạy như bay, vậy thì phải mất khoảng hai mươi ngày

để cả đi cả về.”

Vấn đề là Tả gia còn có rất nhiều gia quyến, đặc biệt là mẫu thân của Tả Thanh

Vân.

Đầu mùa xuân lại không phải mùa thuận gió, lúc này đi ngược dòng thì khó

tránh khỏi chậm một chút.

Đại quản gia lại cười lạnh lùng: “Cái thằng nhãi ranh này thật sự là nghĩa bạc

vân thiên, nhưng lần này hắn đã đắc tội với Đại lý tự thiếu khanh đương triều

rồi. Sau này không cần chúng ta ra tay, vị thiếu khanh đại nhân kia cũng có thể

ép hắn vào chỗ chết.”

Thẩm Chu lại thầm nghĩ, chuyện này thì chưa chắc.

Thời gian gần đây, Sở Hi Thanh không tiếc tiền bạc, lại vừa đấm vừa xoa, để

thu phục đám thợ săn Tây Sơn.

Hành động này hiển nhiên là muốn dùng mấy ngàn thanh cung đao trên Tây

Sơn kia, để làm cho quan phủ ở địa phương cố kị.

Thẩm Chu không thể không thừa nhận, phương pháp này vừa đơn giản lại vừa

hữu hiệu.

Mấy ngày gần đây, khi quận trưởng đại nhân nói về Sở Hi Thanh và Tây Sơn

Đường của Thiết Kỳ Bang, thì đã có thêm vài phần kiêng kị.

Đại lý tự thiếu khanh đúng là quyền cao chức trọng, nhưng hắn ở tận kinh thần,

không quản được địa phương.

Hắn có thẻ đánh bạc gì mà có thể để quận trưởng đại nhân mạo hiểm bị Thiết

Kỳ Bang phản phệ, đẩy Tây Sơn Đường vào đường chết chứ?

Đại lý tự thiếu khanh ở tận kinh thành, cũng giống như người đứng ở bên bờ

bên kia để chỉ điểm, dưới chân lại không dính bùn.

Tất cả nguy hiểm và hậu hoạn, đều do quan chức của quận Tú Thủy gánh chịu.

Huống hồ, chưa chắc Tả Thiên Lộ kia đã ngã xuống.

Đám thế gia vọng tộc ở địa phương quận Tú Thủy có thể không hiểu rõ ràng

lắm, nhưng Thẩm Chu lại biết được nhiều hơn.

Tả Thiên Lộ dùng chuyện Đương thập đại tiền để kết tội Hộ bộ thượng thư, tuy

rằng làm thiên tử tức giận, cũng bị Tân đảng của triều đình coi là cái đinh trong

mắt, cái gai trong thịt.

Nhưng thế lực thanh lưu trong triều đình vẫn rất lớn.

Mà đối với chuyện triều đình phát hành Đương thập đại tiền, không chỉ thanh

lưu phản đối, mà rất nhiều thế gia hào cường ở địa phương cũng phản cảm.

Dù là bản thân Thẩm Chu, cũng không muốn nhìn thấy Đương thập đại tiền này

xuất hiện.

Thẩm gia có thể không bị Đương thập đại tiền ảnh hưởng, nhưng bách tính và

dân chúng ở địa phương thì không.

Thẩm gia bọn họ có thể vơ vét của cải của đám bách tính bình dân này, nhưng

bây giờ lại bị Đương thập đại tiền của triều đình lấy mất, tiền rơi vào túi của

triều đình. Chuyện này quả thật là lẽ nào có lí đó!

Phong tấu chương kia của Tả Thiên Lộ, không thể nghi ngờ là xông pha chiến

đấu vì thanh lưu, chiến đấu vì thế gia vọng tộc trong thiên hạ.

Thầm Chu dự đoán rằng, chỉ cần Tả Thiên Lộ có thể sống sót qua hai năm, vậy

hắn tất sẽ phục chức như cũ, thậm chí còn gặp họa được phúc, tăng lên một

bước.

Đáng tiếc, Thẩm Chu hắn và Tả gia không phải người cùng được, không đái

cùng một bình. Biết rõ cái bếp lạnh này có thể ấm lên, nhưng lại không thể dính

vào.

Thẩm Chu mở miệng cười một tiếng: “Ta cũng rất bội phục hắn, vào thời điểm

này mà còn dám bỏ Tây Sơn Đường lại, chạy xa vạn dặm, hộ tống bạn vào kinh.

Chuyện này mà lan truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu người ở Đông

Châu sẽ than thở vì Sở thiếu hiệp này nhân nghĩa vô song, cao thượng đến tận

mây xanh.”

Thẩm Chu tiếp tục cắt tỉa và tưới hoa: “Nhìn chằm chằm vào thuyền của bọn họ

cho ta, khi thuyền của bọn họ vào sông Đại Vận, thì lại thông báo cho ta. . .”

Hắn còn chưa nói hết, Long Hành đã nhanh chân bước vào cổng vòm của vườn

hoa.

Trên khuôn mặt giống như trăng tròn của Long Hành còn ngậm vài phần vui

mừng: “Thẩm đại nhân, Sở Hi Thanh đã rời khỏi Tú Thủy, thời cơ mà ngài chờ

đợi đã đến!”

Thẩm Chu nhìn thấy người này, khóe môi nở nụ cười trào phúng, nhưng lập tức

thu lại ngay, sắc mặt bình tĩnh: “Đây thì là thời cơ gì? Dù Sở Hi Thanh đã rời

khỏi Tú Thủy, nhưng Thiết Kỳ Bang vẫn ở đây, vị cao thủ ngũ phẩm của Tây

Sơn Đường cũng không rõ hành tung, tùy tiện ra tay thì chỉ có kết cục bại

vong.”

Long Hành nghe vậy liền nhướng mày lên, sau đó liền tỏ vẻ bừng tỉnh: “Quận

úy đại nhân yên tâm, trận chiến này Long gia ta và Thượng Quan gia, cộng

thêm Thập Thất Liên Hoàn Ổ, nhất định sẽ tung hết sức mình. Còn nữa, ba ngày

trước, thủ tịch gia tường Hề Tuyền của Thượng Quan gia đã trở về Tú Thủy,

hắn đã phụng mệnh của Thượng Quan gia chủ, sẽ nghe theo mệnh lệnh của

quận úy đại nhân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play