Nhưng vào lúc này, lại có hai bóng người bay lên từ boong thuyền.

Hai người bọn họ đều cầm trường thương trong tay, khí thế như núi, đánh thẳng

về phía Sở Hi Thanh.

Thân hình Sở Hi Thanh lại lóe lên, dùng một góc độ khó tin mà đâm thẳng vào

giữa hai người.

Cực chiêu – Bát Phong Bất Động!

Thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao trong tay Sở Hi Thanh chia ra làm hai, gọn

gàng chém đầu hai tên cao thủ thất phẩm này xuống.

Sắc mặt của Bách hộ Chương Minh đã biến đổi, hắn hơi do dự một chút.

Bỗng nhiên bước nhanh đến sau lưng Tả Thiên Lộ, một đao chém thẳng về phía

đầu của Tả Thiên Lộ.

Chỉ cần làm thịt Tả Thiên Lộ, là hắn có thể trốn!

Tả gia mất vị quan lớn hàm ngũ phẩm này, cũng sẽ mất tất cả quan hệ trên quan

trường, khi đó Đại lý tự thiếu khanh muốn làm gì thì làm.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh lại nhanh hơn một bước, bóng người của hắn lấp lóe

như ma, đã đạp lên mép thuyền trước một bước, sau đó dùng sống đao để đập

vào đầu Chương Minh, ‘đông’ một tiếng, Chương Minh trực tiếp ngất xỉu.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại cầm song đao, quét mắt nhìn đám người trên thuyền.

“Giết!”

Hắn dùng đao ý hóa hình, một con cự thú đầu rồng thân sài rít gào về phía đám

người ở trên boong thuyền.

Khoảnh khắc này, hơn trăm vị võ sư áo đỏ kia đều thất khiếu chảy máy, đờ đẫn

tại chỗ.

Bị cỗ đao ý này xung kích ở khoảng cách gần, trực tiếp làm nguyên thần của

bọn họ bị trọng thương! Khiến cho bọn họ tạm thời mất năng lực phản kháng.

. . .

Khi Bách hộ Chương Minh mơ màng tỉnh lại, liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng

nặc và tanh tưởi.

Khi hắn mở mắt ra, phát hiện khắp nơi trên boong thuyền đều là những vũng

máu, đâu đâu cũng là máu.

Mấy người Tả gia thì đang ném từng bộ từng bộ thi thể của các võ sư áo đỏ vào

trong sông Thần Tú. Bọn họ chuyển đá ép khoang ở dưới đáy thuyền lên, quấn

vào chân của các thi thể, đảo bảo chúng nó sẽ chìm vào đáy sông, chứ không

nổi lềnh bềnh.

Còn về phần vị Chúc công công kia, vị cao thủ đại nội này đã chết từ lâu rồi.

Trên người còn bị nhỏ một giọt Hóa Thi Thủy, đã hòa tan được một nửa.

Chương Minh nhìn đám thi thể trên thuyền, lại không thấy bất ngờ chút nào, đối

thủ của bọn họ chính là một ngựa đánh ngàn, thiếu niên Bá Đao – Sở Hi Thanh!

Tuy rằng trong mắt người ngoài, Sở Hi Thanh là một người nhân nghĩa nhâm

hiệp, phúc hậu rộng lượng, quân tử khiêm tốn.

Nhưng dựa trên mấy trận chiến mà người này đã trải qua, thì hắn cùng cực kỳ

tàn nhẫn với kẻ thù, sẽ không để kẻ địch rời đi, sẽ không để lại hậu hoạn.

Bách hộ Chương Minh lại nhìn bản thân mình một chút, hắn phát hiện mình bị

trói trên cột buồm. Trên người không chỉ có xích sắt to bằng cánh tay, còn có

từng cây từng cây Trấn Nguyên đinh đóng trên người.

“Tên bên ngoài đã tỉnh lại.” Giọng nói của Sở Hi Thanh bỗng nhiên vang lên ở

cách đó không xa: “Tả đại nhân, ngươi chuẩn bị xử lý tên Chương Minh này thế

nào?”

Theo câu nói này, một đoàn người đi ra từ bên trong khoang thuyền.

Trong đó có Tả Thiên Lộ và Tả Thanh Vân đã thoát vây, cũng có Sở Hi Thanh

và Tư Không Hinh.

Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, thần thái ung dung tự nhiên, chờ đợi người Tả

gia quyết định.

Nếu như giết Chương Minh, người nhà Tả gia sẽ không còn đường lui, chỉ có

thể rơi xuống làm giặc cỏ, hoặc là ẩn cư rừng núi.

Nếu như không giết, chứng tỏ Tả gia vẫn còn quyến luyến với triều đình, vẫn

muốn lăn lộn bên trong thể chế của triều đình.

Sở Hi Thanh không phải trộm cướp, cũng không phải Tống Giang của Lương

Sơn Bạc, hắn không có thói quen cưỡng ép người khác đi theo hay nhập bọn với

mình.

Bởi vậy, hắn giữ lại mạng cho Bách hộ Chương Minh, để cho Tả Thiên Lộ và

Tả Thanh Vân tự quyết định.

Tả Thiên Lộ đi ra ngoài khoang thuyền, bình tĩnh nhìn Chương Minh, ánh mắt

lúc sáng lúc tối.

Tả Thanh Vân thì lại cầm một thanh đao chọc tiết lợn ở trên sàn thuyền, trên

mặt hiện lên sát ý.

Bách hộ Chương Minh thì lại cảm thấy trái tim co rúm, thấp thỏm không thôi,

hắn biết thời khắc quyết định vận mệnh của mình đã đến.

Nhưng sau đó, hắn đã ý thức được, cha con Tả gia không dám ra tay với mình.

Mình chính là Cẩm y vệ, phụng mệnh áp giải hai cha con nhà này vào kinh để

xét xử, nếu như mình chết trên đường, vậy Tả gia nhất định phải chết! Dù cho

bọn họ có vào kinh, thì cũng không thể nào giải thích chuyện này cho triều

đình.

Huống hồ, phụ trách xử lý vụ án này, còn là thiếu khanh đại nhân.

Chương Minh nghĩ đến chỗ này, vẻ hốt hoảng trên mặt lập tức biến mất, thay

vào đó là vẻ trào phúng.

Chỉ cần vào kinh thành, hắn sẽ để cho đám người này không chịu nổi, bao quát

cả tên Sở Hi Thanh kia.

Mãi cho đến một lát sau, Chương Minh chợt nghe thấy một giọng nói giòn tan:

“Đường chủ đại nhân, ta cảm thấy vẫn giết thì tốt hơn, đơn giản lại bớt việc.”

Bách hộ Chương Minh nghe vậy thì sửng sốt.

Không phải bởi vì tiếng nói của người này có ngậm lấy sát ý, mà là do hắn quá

quen thuộc với tiếng nói này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play